Diệp Hữu thành thật nói: Đã từng nghĩ.
Y biết trước là không thể lừa được sư huynh, nên rất phối hợp, chủ động phân tích,
"Sau khi ta bị thương mất trí nhớ, người làm ta bị thương chưa từng xuất hiện, mà ta vừa gặp chuyện thì đăng diệt độc liền xuất hiện, chuyện này rất trùng hợp, cho nên có một khả năng là việc mất trí nhớ là do chính ta làm ra để tham gia vào chuyện này, chỉ là ta có một điều không hiểu".
Văn Nhân Hằng nói:
"Ngươi có thể giả vờ mất trí nhớ".
Diệp Hữu hùa theo, giả bộ như không biết gì hết, vẻ nghi hoặc rất hợp lúc:
"Ừm, vốn ta có thể giả vờ mất trí nhớ, sao lại mất trí nhớ thật vậy? Mất trí nhớ dễ làm như vậy sao?".
Đây cũng là điều mà Văn Nhân Hằng không hiểu.
Rốt cuộc sư đệ hắn đã dùng cách gì để làm mình mất trí nhớ? Nội lực rối loạn kia là gì? Còn có vết bỏng trên người nữa, nếu thực sự là sư đệ làm thì cũng thật quá tàn nhẫn.
Văn Nhân Hằng thầm hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói:
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì chỉ sau khi ngươi có lại ký ức mới biết được, tóm lại việc này có thể là do ngươi làm, ngươi giấu mình chút đi".
Diệp Hữu nói:
"Sư huynh, ta đoán chuyện này có lẽ có liên quan đến ta nên mới muốn mau chóng tháo gỡ".
Ta hiểu, trong giọng Văn Nhân Hằng không có chút trách móc hay không đồng tình nào, cứ như y có đâm thủng trời cũng không sao hết vậy, nói,
"Có ta ở đây, dù thế nào ta cũng sẽ che chở cho ngươi".
Mắt Diệp Hữu cụp xuống, che khuất cảm xúc phức tạp bên trong, nói: Ừ.
Văn Nhân Hằng nhìn sư đệ dịu ngoan, nói:
"Vậy ngươi đồng ý một chuyện với ta trước đã".
Diệp Hữu ngẩng đầu.
Văn Nhân Hằng nhìn thẳng mắt y:
"Nếu thực sự là ngươi làm, chờ sau khi ký ức của ngươi quay lại, thì phải kể hết mọi chuyện từ đâu đến cuối cho ta, ta hỏi gì thì ngươi phải trả lời cái đấy".
.... Diệp Hữu nói,
"Sư huynh, ngươi muốn một người bị mất trí nhớ hứa hẹn sao?". Có hơi vô sỉ thì phải?
Văn Nhân Hằng bình tĩnh nói:
"Dù sao bẫy cũng đã đặt xong, có nói một chút cũng không sao".
Diệp Hữu nói:
"Vậy chờ ta có lại trí nhớ thì nghĩ việc này sau vậy".
Văn Nhân Hằng đưa ô lại gần, đến gần y chút nữa, ôn hòa nhã nhặn hỏi:
"Bây giờ ngươi không đồng ý là vì không tin ta?".
Diệp Hữu dường như tìm về chút cảm giác bị sư huynh thúc ép, nhưng đây đã rất ôn hòa rồi, lúc trước bọn họ còn đánh nhau nữa
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!