Đối với chuyện không cần quá gấp gáp, Tần Nguyệt Miên luôn thích chú ý phần mình thấy hứng thú trước, sau đó mới xét sang phần khác. Lần này cũng là như vậy.
Hắn một mình ngồi uống xong nửa chén trà sau khi Văn Nhân Hằng rời đi, mới nhận ra một chuyện.
Nếu ngọc bội đã mất – giống như Văn Nhân Hằng đã nói, người có thể lấy được không phải là người đơn giản – vậy chuyện khách điếm có thể là một cái bẫy, nếu không vì sao trên người vị công tử kia lại có ngọc bội bị mất, vừa lúc mình và người nọ ở trọ cùng một khách điếm, vừa lúc mình vừa mới ở đó thì người ta liền có chuyện?
Chuyện này cũng quá trùng hợp.
Huống hồ lúc đó vị công tử ấy đã hôn mê, hung thủ trực tiếp giết y thì ổn hơn, sao phải châm lửa làm gì? Không phải là cố ý chờ mình cứu ra, đưa y cho Văn Nhân Hằng đấy chứ?
Tần Nguyệt Miên không ngồi yên được, vội vàng đi tìm bọn họ.
Diệp Hữu ngoại trừ một bên mặt bị bỏng thì vài chỗ khác trên người cũng có, nhưng không nặng lắm, được thuốc tốt nuôi hơn nửa tháng nên đau đớn trước đó đã mất hơn nửa, không ảnh hưởng đến hoạt động.
Y ngựa quen đường cũ ngồi trên tháp, chờ thay thuốc.
Lúc Tần Nguyệt Miên vào cửa, ngẩng đầu lên thì thấy vải trên mặt vị công tử kia được mở ra lần thứ hai, áo dài nửa lộ, tóc đen xõa tung, nửa khuôn mặt diễm lệ vô cùng, kết hợp với thần thái tùy ý, chỉ sợ trên giang hồ không tìm được người thứ hai như vậy.
Hô hấp của hắn hơi ngừng, liếc thấy Văn Nhân Hằng ôn nhu đứng một bên, mang lên vẻ sư huynh tốt, khóe miệng run run một chút.
Văn Nhân Hằng đang nghiên cứu bình sứ nhỏ trên khay thuốc, nói:
"Rất tốt, đây là thuốc của Kỷ thần y."
Tần Nguyệt Miên hoàn hồn đi đến, thuận thế chen miệng:
"Đúng vậy, là bách thảo lộ."
Diệp Hữu ngửi mùi hương thoang thoảng trong không khí khiến người thoải mái kia, hiểu rõ nói:
"Là thần dược vừa có thể chữa vết thương ngoài vừa có thể làm tan sẹo?"
Văn Nhân Hằng và Tần Nguyệt Miên đồng thời nhìn y, người sau sắc bén hỏi: Ngươi biết?
Biết, Diệp Hữu nhướng mày,
"Chẳng lẽ người bình thường không biết?"
"... Cũng không phải, phần lớn người trên giang hồ đều biết," Tần Nguyệt Miên kìm chế sự nghi ngờ vừa dâng lên, hiền hòa giải thích,
"Chỉ là lúc nãy nghe ngươi nói không nhớ gì cả nên thấy kỳ quái thôi."
Diệp Hữu rất thông minh.
Suy nghĩ của y còn nhanh hơn Tần Nguyệt Miên, dù Tần Nguyệt Miên nghĩ hay không nghĩ đến, y đều suy xét qua, cho nên lúc này chỉ nhìn là y biết vị trang chủ này đang nghĩ gì.
Tuy y cũng hiểu chuyện khách điếm có thể có vấn đề, nhưng thực sự là y mất trí nhớ, cho dù đúng là âm mưu thì bây giờ y cũng không rõ lắm.
Y cố chịu cơn đau khi hai má bị kéo ra, tốt tính mỉm cười với trang chủ:
"Ta chỉ không nhớ rõ tên mình và người thân bạn bè, còn những chuyện mọi người đều biết đều có ấn tượng."
À... Tần Nguyệt Miên vốn định dò hỏi vài câu, lại thấy đôi mắt chứ ý cười của người này.
Có lẽ do màu tóc quá đen, cũng có lẽ là tác dụng của ánh sáng, màu mắt người này có vẻ như khá nhạt màu, như là hiểu rất rõ, trong sự hiền lành tựa như lóe lên tia lạnh lùng, có thể bắn thủng hồn người khác vậy.
Những lời hắn định nói đều nuốt vào, trong lòng chỉ có một suy nghĩ – người này biết hắn nghi ngờ gì!
Lúc này Tần Nguyệt Miên mới nhớ người trước mặt rất khó đối phó, lúc đối mắt nhau, thậm chí hắn còn cảm giác được mình nói gì tiếp theo, làm gì, thì người nọ đều có thể nhìn thấu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!