Tần Nguyệt Miên thường pha trộn với đám hồ bằng cẩu hữu kia, nên quen thuộc mỹ nhân như trong lòng bàn tay.
Hắn hỏi:
"A Hiểu sư đệ có ấn tượng về Tỏa Tâm lâu không?".
Diệp Hữu đoán:
"Đào cô nương có quan hệ với Tỏa Tâm lâu sao?".
"Đúng vậy, lâu chủ Tỏa Tâm lâu là tỷ tỷ ruột của Đào cô nương", Tần Nguyệt Miên nói, "Tỏa Tâm lâu chỉ nhận nữ nhân, trong lâu có quy định là không được động tình, mấy năm trước có một đệ tử tư định chung thân với người khác, theo lý là phải phạt, nhưng trong chuyện này Đào cô nương lại có suy nghĩ khác với tỷ tỷ của nàng, cụ thể thế nào không ai biết, chỉ biết cuối cùng Đào cô nương rời Tỏa Tâm lâu, cô nương kia thì được lâu chủ thả ra, bây giờ con đã chạy được rồi. Diệp Hữu hỏi:Quy định của Tỏa Tâm lâu không đổi?.Không đổi
", Tần Nguyệt Miên nói,"Nhưng có một lời đồn là Đào cô nương đã cược với tỷ tỷ của nàng, chứng minh tình yêu nam nữ cũng không hoàn toàn hại người, nếu thắng thì tỷ tỷ nàng phải sửa lại quy định, nhưng đến giờ cũng chỉ là suy đoán mà thôi, Đào cô nương chưa từng thừa nhận, tóm lại từ sau chuyện kia nàng liền coi bốn biển là nhà, chưa về lại Tỏa Tâm lâu...".
Còn chưa dứt lời, tiếng đàn trong rừng bỗng bén nhọn lên, như là có thể cắt qua da, ngực cũng bị vặn xoắn đến đau đớn.
Văn Nhân Hằng đến gần sư đệ, nói cho y đừng nghe nữa. Diệp Hữu không cần nhắc nhở, cơ thể tự phản ứng lại, vận nội lực ngăn cản. Cùng lúc đó, minh chủ cao giọng báo tên và mục đích đến đây, lúc này tiếng đàn mới chậm lại.
Mọi người thở phào một hơi, vỗ vỗ ngực.
Diệp Hữu hỏi:
"Nàng ta luyện thuật âm sát?".
Tần Nguyệt Miên gật đầu:
"Cùng học với tỷ tỷ của nàng".
Diệp Hữu có ý muốn tìm hiểu người này, muốn thử xem có thể nhớ lại gì hay không, liền hỏi tên của người ta.
Tần Nguyệt Miên nháy mắt với y:
"Cái này thì không ai biết, mọi người đều gọi nàng là Đào cô nương, đã từng có không ít người hỏi qua, nhưng nàng nói chỉ có trượng phu tương lai mới có tư cách được biệt, A Hiểu sư đệ không ngại thử xem sao?".
Văn Nhân Hằng nhìn hắn.
Tần Nguyệt Miên nghiêm mặt, bổ sung thêm:
"Nhưng bây giờ ngươi đi sợ là muộn rồi, mọi người đều đoán Diệp giáo chủ đã biết".
.... Văn Nhân Hằng có hơi hối hận vì lúc nãy đã nhìn hắn.
Ngay sau đó, người nào đó lập tức hứng thú hơn.
Diệp Hữu hỏi:
"Sao lại vậy? Ta nhớ là nàng ta đồng ý múa Phượng Tê Vũ vì Diệp giáo chủ?".
"Ừ, nghe nói rất đẹp, chỉ nhìn thoáng qua cũng có thể khiến người ta suốt đời không quên", Tần Nguyệt Miên chậc chậc nói,
"Không biết sao Diệp giáo chủ lại làm được, dù sao ta vẫn cảm thấy có thể Đào cô nương đã bị y làm rung động, xem trọng y".
Diệp Hữu lặp lại: Bị y làm rung động?.
Tần Nguyệt Miên cười nói:
"Đúng vậy, Diệp giáo chủ muốn khiến một người vui vẻ thì có không ít cách, a đúng rồi, lúc trước chính là tại hồ Lạc Hoa này, ngươi nhìn xem bên kia trồng không ít cây đào đúng chứ?".
Diệp Hữu nhìn vọng qua, cách mấy cây tùng bách, quả nhiên thấy bên hồ trồng rất nhiều đào, tiếc là mùa hoa đã qua, không nhìn thấy cảnh hoa đào nở rộ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!