Trong sơn động tối thui, mạng nhện giăng đầy khắp nơi, trên đất là vài mảnh xác động vật rơi rụng, khiến người ta vừa nhìn là chẳng muốn đi vào rồi. Cát thiếu bang chủ chỉ vào vết hình bốn góc cạnh vách đá, nói:
"Cái hộp đó được đặt ở đây".
Đám người minh chủ nhìn nhìn, lại xem xung quanh một vòng, không thấy chỗ quái lạ nào cả, liền chia ra một nhóm trông giữ bốn phía, sau đó chọn vài người có võ công tốt, rồi mới dọn mạng nhện vào trong.
Văn Nhân Hằng tất nhiên cũng ở trong, Diệp Hữu là công thân nhìn thấu điều bí ẩn trong Truy Thành Tán cũng vội vàng đi theo.
Vài vị trưởng lão Ma Giáo ở phía xa xa nhìn lại rất sốt ruột, sợ giáo chủ gặp chuyện gì ngoài ý muốn, nhưng hiện giờ bọn họ chỉ là tiểu nhân vật, chỉ có thể chờ ở ngoài như những người khác.
Trong sơn động chỉ dài đủ cho hai người đi qua, đuốc chiếu bóng người lên vách đá, tựa như quái vật vặn vẹo không tiếng động.
Mọi người cẩn thận di chuyển bước chân, đi rất chậm rãi, nhưng rất nhanh bọn họ liền phát hiện là mình lo xa quá rồi, bởi vì chỗ này ngoại trừ nhện và mạng nhện thì không có vật gì đáng lo cả, hơn nữa sơn động cũng không sâu, chỉ cách có năm sáu trượng, ở phía cuối là một tảng đá bóng loáng.
* Trượng: đơn vị đo chiều dài cổ của Việt Nam và Trung Hoa, một trượng bằng 10 thước. Trong hệ đo lường cổ Trung Hoa, do thước Trung Quốc cổ dài khoảng 0,333 mét, một trượng Trung Hoa dài 3,33 mét. Năm sáu trượng thì khoảng 15 - 20 mét.
Trên đó có khắc một hàng chữ, cứng cáp mạnh mẽ:
Người vào được đây thì là người có duyên, cầm Truy Thành Tán đi đi.
Sắc mặt mấy người minh chủ khẽ biến, cầm đuốc nhìn quanh một vòng, kết quả là không có gì cả. Một người trong đó không nhịn được nói:
"Hay là hắn đang nói đến quyển trong tay Cát bang chủ?".
Cát bang chủ lập tức nói:
"Không thể nào, nếu không thì hắn còn thêu hình có ý"vỏ ngoài che mắt
"làm gì, chẳng phải là làm điều thừa sao".
Một người khác xen mồm vào:
"Có thể là chỉ muốn trêu đùa người mà thôi, cũng có thể là muốn người chạy vào đọc danh tác của hắn, nhưng thực ra"Truy Thành Tánthực sự là quyển đó.
"Càng không thể nào, cái gì ta cũng thử qua rồi, quyển sách kia không có gì cả, hơn nữa"Truy Thành Tán
"đã lưu truyền nhiều năm, nhưng quyển sách đó mới viết chưa đến mười năm!". Giọng Cát bang chủ nghiêm túc và sốt ruột, nếu bí tịch là thật, người ta không biết thì không sao, nhưng giờ thiên hạ đều biết, vậy thì thứ trong tay ông chính là một lá bùa đòi mệnh.
Ông nhìn về phía Hiểu công tử:
"Công tử, ngươi nói có đúng không?".
Diệp Hữu nói:
"Đúng hay không, tìm trước rồi nói sau".
Các vị tiền bối như minh chủ đã sai người đi tìm xung quanh, cũng đã chuẩn bị lật sơn động mà tìm, nhưng lần này vẫn là quá lo xa rồi, bọn họ chỉ tìm một lúc liền tìm được một cái hộp gỗ nhỏ bị chôn dưới tảng đá, chất liệu làm hộp gỗ giống cái hộp gỗ đựng bí tịch lúc trước.
Cát bang chủ thở phào một hơi:
"Ta đã nói không thể nào là quyển trong tay ta được mà".
Sơn động rất chật hẹp, một đám người chen chúc nhau khó mở ra được, đành phải quay lại đường cũ.
Mọi người đã sớm trông chờ mong mỏi, thấy bọn họ liền ầm ầm vây quanh, rất nhanh đã nghe nói tìm được một cái hộp gỗ, liền hai mắt tỏa sáng, đều tò mò bên trong là cái gì.
Tuy cả quá trình rất thuận lợi, nhưng mấy người minh chủ cũng không lơ là cảnh giác, hộp gỗ mở rất cẩn thận, chỉ thấy bên trong là một tấm da trâu. Minh chủ mở ra, phát hiện là một bức thư.
Giống với trang đầu tiên của quyển sách trong tay Cát bang chủ, viết mấy dòng suy nghĩ trên đó, nhưng khác với kiểu thương xuân bi thu lần trước, lần này là nói hắn có được Truy Thành Tán đã gần mười năm, ngày đêm nghiêm cứu, không dám lười biếng, nhưng tư chất ngu dốt, không thể hiểu thấu đáo, bây giờ tuổi đã cao, sợ bí tịch tuyệt thế này sẽ bị hủy trong tay mình, nên muốn tập hợp anh hùng thiên hạ, dâng lên nhường lại, mong lúc sinh thời thấy được thân công tái hiện thiên hạ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!