Đám người minh chủ rất nhanh đã nhận ra, bọn họ nghĩ việc này quá đơn giản rồi.
Bởi vì không chỉ có nhóm người ở thành Tô Châu, mà người trong cả giang hồ gần như đều chạy đến đây. Tin tức có thể truyền đi nhanh như vậy, chỉ có một nguyên nhân.
Ngụy trang chủ nói:
"Hắn còn có người giúp".
Đinh các chủ khó được lúc đồng ý theo, tuy chỉ là một chữ Ừ lạnh lùng. Nhưng lúc này Ngụy trang chủ cũng không rảnh để ý đến, khóe miệng xưa nay đều có ý cười của ông khẽ hạ xuống, nhíu mày: Nhưng đó là ai?.
Mấy người còn lại cũng trầm ngâm không nói.
Việc này rất khó phán đoán.
Một người dù sao cũng không thể phân thân được, lại thông báo cho nhiều người như vậy, có nghĩa là lúc người hạ độc quyết định rải lời đồn, thì cũng truyền tin cho đồng bạn các nơi, mà có thể rải ở phạm vi lớn như vậy, người của người nọ sợ là không ít, rất có thể là một môn phái.
Nhưng đó là ai?
Minh chủ nói:
"Cũng không phải là xấu hoàn toàn, ít ra người ở bên ngoài sẽ càng tin tưởng chúng ta, sẽ không dễ bị người lợi dụng nữa".
Cát bang chủ lo lắng.
Là ngọn nguồn của mọi việc, ông sợ sau này khi bọn hậu bối nói đến chuyện này, thì câu đầu tiên sẽ là
"Nếu năm đó cái thư viện Định Thiên ngu xuẩn kia không nhặt được quyển sách đó, thì cũng không đến mức thành ra như vậy", hai ngày gần đây, tóc của ông cũng rụng nhiều như của Huyện thái gia huyện Cư An vậy, nói rằng:
"Người nọ đặt bẫy dẫn chúng ta đi đến, không phải là muốn một lưới bắt hết chúng ta đấy chứ?".
Đinh các chủ lạnh nhạt hỏi lại:
"Bây giờ chúng ta có bao nhiêu người, trên giang hồ có môn phái nào có thể làm được chuyện này chứ?".
Đúng a.
Cát bang chủ hơi yên lòng.
Vài vị bang chủ đều gọi tinh nhuệ nhà mình đến, ngày đêm vội vã đi, mấy ngày này cũng giống như những người giang hồ từ các nơi khác lục tục chạy đến huyện Cư An, khiến huyện nhỏ vốn yên tĩnh càng ồn ào hơn.
Rốt cuộc Huyện thái gia không ngồi yên được nữa, đến thẳng khách điếm của bọn họ tìm minh chủ, nghe minh chủ cam đoan nhiều lần rằng sẽ không gây chuyện, mới vừa đi ba bước vừa quay đầu lại mà rời đi.
Người của Song Cực môn lúc này cũng đến.
Đám người đó rất tò mò với vị Hiểu thiếu gia sư đệ môn chủ bỗng mọc ra này, hơn nữa đầu lĩnh của bọn họ còn nghiêm túc nói đừng trêu y, khiến bọn họ càng không hiểu hơn, Hiểu thiếu gia nhìn tốt vậy mà, rốt cuộc là vì sao chứ?
Vì sao?
Bởi vì đó là giáo chủ Ma Giáo đấy, tin đồn về Diệp giáo chủ đã nghe qua rồi đúng không, chọc y còn muốn có ngày lành sao? Đao ba nam nhìn đám thủ hạ ngây thơ ngu xuẩn này, không nói ra sự thật tàn khốc cho bọn họ biết.
Diệp Hữu đang dựa vào cửa sổ nhìn vọng xuống dưới, hỏi: Đó là?.
Đao ba nam hồi thần, đang muốn tiến lên thì liếc thấy môn chủ đứng lên, bỗng cảm thấy mình thật dư thừa, thức thời dẫn thủ hạ ra ngoài, đóng cửa cho bọn họ.
Theo tiếng két vang lên, Văn Nhân Hằng đã thấy rõ tình hình dưới lầu.
Đó là hai đội nhân mã, một đội mặc trang phục đỏ đen xen kẽ, mỗi người đều đeo kiếm, nghiêm trang đứng đó, sát khí như là lắng đọng lại không khí, khiến người bên ngoài không dám thở mạnh.
Một đội khác mặc trang phục trắng lam xen kẽ, vẻ mặt mặc dù không nghiêm túc như đội đỏ đen kia, nhưng khí thế cũng không thể khinh thường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!