Chương 2: (Vô Đề)

Tầm Liễu sơn trang được xây dựng rất độc đáo, điêu lan ngọc thế, muôn hồng nghìn tía, ngay cả một tảng đá cũng được đặt theo chủ ỷ, lúc này được mưa phun gột rửa, như lộ ra hương vị thướt tha quyến rũ.

Diệp Hữu ngồi ở một góc đình nghỉ mát chậm rãi vuốt chén trà, dựa theo nguyên tắc nói nhiều sai nhiều cùng

"địch không động ta không động", kiên nhẫn chờ người đối diện mở miệng trước, cũng chờ mong người này có thể nói thứ gì có ích.

Nhưng sự chờ đợi này của y thất bại rất nhanh – Văn Nhân Hằng giống như không thấy được y vậy, cầm chén trà an tĩnh ngồi uống, ngón tay thon dài sạch sẽ, tựa như cây hành vậy.

Sự tồn tại của vị môn chủ này khiến người ta không thể xem nhẹ, nhìn cũng rất nhãn nhặn, làm nổi bật khuôn mặt tuấn tú kia thì đúng là có chút cảnh đẹp ý vui, cái kiểu

"không nói một lời kia" không khiến Diệp Hữu cảm thấy áp lực và xấu hổ, ngược lại có một sự im lặng khó hiểu.

Diệp Hữu nhấp từng ngụm từng ngụm trà nhỏ, nghiêm túc chăm chỉ đếm lá trà trong chén trà, ngay lúc y lại định thần kinh mà đếm lại lần hai, rốt cục mài sạch sẽ chén trà kia của Văn Nhân môn chủ.

Chén trà đặt lên bàn, kêu lên một tiếng cạch nho nhỏ.

Đầu Diệp Hữu rung lên, hơi căng lưng lên, ngay sau đó liền thấy vị môn chủ này bình tĩnh cầm ấm trà, lại rót thêm một chén.

Diệp Hữu: ...

Văn Nhân Hằng tiếp tục chậm rãi như lúc trước, bắt đầu uống chén trà thứ hai.

Diệp Hữu nghĩ thầm không phải là quan hệ giữa y và vị môn chủ này rất phức tạp đấy chứ, đến nỗi khiến người ta uống hai chén trà rồi mà không biết nên nói thế nào?

-- Hay là mình mở miệng trước?

Suy nghĩ này vừa đảo một vòng trong lòng, liền bị nén lại.

Diệp Hữu quyết định tiếp tục dây dưa với hắn.

Trang chủ Tầm Liễu sơn trang Tần Nguyệt Miên trốn ở phía xa xa nhìn lén, cười sờ sờ cằm.

Bộ dáng của hắn không thể so được với Văn Nhân Hằng, nhưng lại hơn ở chỗ có một đôi mắt hoa đào chứ đầy tình ý, lúc mỉm cười tràn đầy phong lưu, nói:

"Ta biết là bọn họ có gì đó mà."

Tâm phúc của hắn ở ngay bên cạnh, nhìn hai người bên trong đình phân cách rõ ràng, không nhịn được nói:

"Trang chủ, nhìn không giống."

Tần Nguyệt Miên nói:

"Ngươi có thấy Văn Nhân Hằng ở cùng ai mà có thể im lặng lâu như vậy chứ?"

Tâm phúc sửng sốt.

Tần Nguyệt Miên cười sâu xa:

"Huống gì người nọ còn có ngọc bội của Văn Nhân Hằng, đó không phải là một khối ngọc bội bình thường."

Sở dĩ hắn mang người về, lệnh hạ nhân chăm sóc thật tốt, tốt nhất là giữ được người lại, lại tích cực làm rõ quan hệ giữa Văn Nhân Hằng và vị công tử kia, ngọc bội chính là nguyên nhân chính.

Nó được làm ra từ noãn ngọc, không phải là cực phẩm, hoa văn cũng kỳ quái, nhưng lúc trước hắn thấy Văn Nhân Hằng tự mình khắc ra, trên đời này chỉ có một khối.

Tuy Văn Nhân Hằng nói chỉ là khắc chơi, nhưng hắn luôn cảm thấy là tặng người ta, sự thực chứng minh quả nhiên hắn đã đoán đúng.

Hắn và Văn Nhân Hằng tương giao đã nhiều năm, hiểu rõ Văn Nhân Hằng hơn so với người khác nhiều. Tiểu tử này xưa nay thích giả vờ diễn vai chính nhân quân tử, lúc nào cũng nhã nhã nhặn nhặn với người khác, thực ra bụng toàn ý nghĩ xấu, toàn giang hồ chỉ sợ không được mấy người được hắn nhớ thương thực sự, bây giờ bỗng xuất hiện một người, quả thực khiến người ta ngạc nhiên!

Càng ngạc nhiên chính là mấy năm nay hắn chưa từng thấy bên cạnh Văn Nhân Hằng xuất hiện vị công tử kia, người nọ xuất hiện từ đâu, tên họ là gì, rốt cục có quan hệ gì với Văn Nhân Hằng?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!