Chương 19: (Vô Đề)

Huyện Cư An là một huyện nhỏ ở phía Nam.

Nơi này không lớn cũng không giàu có, nhưng hơn ở chỗ người dân lương thiện, chưa từng xảy ra nhiễu loạn, nhưng vài ngày gần đây, Huyện thái gia hơi đau đầu, từ sau khi một đám người giang hồ bỗng vào huyện thì ông chưa từng ngủ ngon lần nào, sợ có chuyện gì, mấy ngày liền toàn mơ thấy cảnh máu me.

"Sao càng ngày càng nhiều người thế? Rốt cuộc bọn họ muốn làm gì?". Huyện thái gia lo đến nỗi tóc rụng thành đống, trước mắt tối sầm, nóng nảy đi qua đi lại,

"Có nghe được gì không!".

"Bẩm lão gia, nghe được", gia đinh nói,

"Nghe bảo bọn họ muốn tìm bảo tàng, còn có rồng sống gì đó".

Huyện thái gia thổi râu trừng mắt:

"Bảo tàng? Rồng sống? Mấy thứ này mà cũng tin, ngu quá!".

Gia đinh vâng vâng dạ dạ, không dám nói gì.

Huyện thái gia cũng không trông mong hắn có thể nói được gì, tiếp tục nóng nảy đi qua đi lại.

Đoàn người minh chủ lúc này đang ngồi trong khách điếm tốt nhất huyện Cư An.

Sau khi số người tăng lên, vẻ mặt mấy người đều ngưng trọng hơn.

Chuyến đi này vốn hung cát khó đoán, mà bọn họ giấu đám người kia trước nên không chiếm được lý, bây giờ bọn họ ít người, đám người bên ngoài lại bị người ta xúi giục, thế cục đến lúc đó sợ là không khống chế được, bởi vậy bọn họ bàn bạc với nhau tìm một chỗ đặt chân trước, báo tin về nhà, đợi người của bọn họ đến lại đi, vậy cũng có mấy phần nắm chắc.

Sau khi truyền tin, người đến đầu tiên là thư viện Định Thiên và Vương gia, bây giờ trong ngoài khách điếm đều có người của bọn họ canh giữ, nói chuyện rất tiện.

Minh chủ ngồi ở ghế đầu, cau mày:

"Chư vị có ý kiến gì không?".

Đinh các chủ không kìm tính lại được, lạnh lùng nói:

"Ngày đó trong thư phòng chỉ có mấy người chúng ta, chuyện sơn động cũng chỉ có chúng ta biết".

Ngụy trang chủ cười a a nói:

"Lão Đinh lợi hại lắm, câu trên câu dưới đều muốn hắt nước bẩn lên người chúng ta, ngươi không ngẫm lại, chúng ta nói ra ngoài thì được chỗ tốt gì, minh chủ ngươi nói đi?".

"Ta đang nói sự thật," Đinh các chủ không đợi minh chủ mở miệng đã nói trước, giọng lạnh hơn,

"Ngươi dám nói không thể không?".

"Đúng, là có thể, nhưng khả năng rất thấp, trừ khi là không muốn chúng ta gặp chuyện tốt," Ngụy trang chủ nói,

"Cho nên ta nghiêng về việc thân tín mà chúng ta quen gần đây hoặc lúc hai bên nói chuyện này đã bị người ngoài nghe được, ta nói trước nhé, vài ngày trước ta có nói với Giang Việt, còn với những người khác thì không nói ra nửa chữ".

Ngụy nhị công tử Ngụy Giang Việt đứng phía sau ông lập tức nói:

"Vãn bối không nói với ai cả".

Cát bang chủ nói:

"Ta cũng không, sau khi các ngươi đi ta chưa từng nhắc đến việc này, khuyển tử vẫn luôn nghe lời ta, nó không dám nói".

Lúc trước hai cha con Cát gia có thể ngậm chuyện bí tịch lâu như vậy, có thể thấy miệng kín thế nào, mọi người đang ngồi đây đều tin tưởng họ, nhìn về người khác. Vương gia chủ nói:

"Ta đã nói với phụ thân, ngày đó ngoài sân đều có hộ vệ canh giữ, không ai đến gần".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!