"... Ngay cả môn chủ của chúng ta cũng khen y".
Dù sao đao ba nam cũng đã đi theo Văn Nhân Hằng nhiều năm, mặc dù trong lòng sóng cuộn biển gầm, nhưng hắn cũng chỉ tạm dừng một lúc rồi tự nhiên nói tiếp, hơn nữa khi Hiểu thiếu gia nhìn về phía hắn thì vẻ mặt cũng đã điều chỉnh tốt, làm người không thể bới ra chỗ sai nào.
Diệp Hữu hỏi: "Sư huynh của ta đã từng nói y thế nào?"
Đao ba nam nói: "Nói y không tệ".
Hắn nhanh chóng nhớ lại đánh giá của môn chủ với Diệp giáo chủ, kết quả là bới móc một lúc cũng chỉ có thể dùng một từ "không tệ" trả lời.
Môn chủ của bọn họ rất ít khi nhắc đến Ma Giáo và Diệp giáo chủ, nhưng vẫn luôn chú ý đến Ma Giáo. Trong trí nhớ của hắn, môn chủ và Diệp giáo chủ chỉ gặp nhau vài lần, mỗi lần đều ở riêng với nhau, hắn cũng không rõ bọn họ tán gẫu chuyện gì.
Hắn nghĩ lại quan hệ giữa môn chủ và Diệp giáo chủ, thấy rất bình thường, thậm chí đã từng đánh nhau, nhưng dù là vậy, hắn cũng cho rằng rất có khả năng Hiểu thiếu gia chính là giáo chủ Ma Giáo, bởi vì Hiểu thiếu gia chắc chắn không phải là người đơn giản, mà trong những người tài giỏi trên giang hồ, chỉ có Diệp giáo chủ mới phù hợp.
Trùng hợp hơn là Diệp giáo chủ thích đeo mặt nạ, điều này cũng có thể hợp với tình huống của Hiểu thiếu gia, nếu không chỉ riêng cái khuôn mặt của Hiểu thiếu gia cũng đủ danh dương giang hồ rồi, nhưng nhiều năm như vậy lại không có tin nào, có thể thấy là giấu rất kín.
Đương nhiên, cũng có thể là Hiểu thiếu gia không thích nổi bật, mấy năm nay đều ẩn cư ở nơi nào đó, bây giờ mới bước chân vào giang hồ.
Nhưng một khi nghi ngờ, thì những chi tiết rắc rối trước đó đều rõ ràng hơn, mọi chuyện như măng mọc sau mưa xuân, cái sau tiếp cái trước trồi lên, ví dụ như sự chú ý khác lạ của môn chủ với Ma Giáo, ví dụ như khi Hiểu thiếu gia mắc "chứng mộng du" biến mất thì giáo chủ hỏi hành động của Ma Giáo, ví dụ như "bà thím" lợi hại quái dị, lại ví dụ như khinh công quỷ mị lúc nãy của Hiểu thiếu gia.
Đao ba nam càng nghĩ càng thấy mình đoán không sai, trong lòng cuộn trào sóng lớn, gần như bao phủ lên hắn. Liếc nhìn Hiểu thiếu gia, mồ hôi lạnh trên trán chảy ra một ít.
Hắn lại đang cùng bị giáo chủ Ma Giáo thần bí khó lường này tản bộ tâm sự, môn chủ của bọn họ lại cả ngày mang người ta theo bên cạnh sư đệ dài sư đệ ngắn, hai người còn ngủ chung giường, chết hơn nữa là bây giờ còn đang ở dưới mắt của một đám bạch đạo!
Đúng rồi, các trưởng lão Ma Giáo có phải đã nhìn chằm chằm chỗ này không? Bọn họ sẽ làm gì? Sẽ ra tay sao?
Diệp Hữu hoàn toàn không biết người này sắp bị lo lắng "thiên hạ đại loạn" ép đến không thở nổi, hỏi: "Chỉ có một câu không tệ?"
"... Đúng vậy," Đao ba nam một khi hiểu rõ thân phận của người này, lại càng không dám lộ sơ hở hơn, giải thích, "Chỉ là Lý thế tử... A, chính là Lý thiếu gia lần trước đi đến Tầm Liễu sơn trang đó".
Diệp Hữu nói: "Ta biết, sư huynh nói là quen ở kinh thành".
Đao ba nam gật đầu: "Sau khi môn chủ thành lập Song Cực môn, thế tử thỉnh thoảng sẽ đến giang hồ chơi, từ khi đi cùng môn chủ đến Ngọc Sơn đài liền thích Diệp giáo chủ, thường xuyên hỏi thăm môn chủ tin tức về y, nên môn chủ cũng chú ý một chút đến Ma Giáo, đã từng nhìn tình báo nói qua một câu Diệp giáo chủ không tệ".
Trời đất chứng giám, trước đây hắn thực sự cho rằng môn chủ vì thế tử nên mới sai người nhìn chằm chằm Ma Giáo!
Hắn nhịn cái cảm giác muốn lau mồ hôi lạnh, tiếp tục đi theo Hiểu thiếu gia.
Hai người vừa đi vừa tán gẫu, trong lúc đó Diệp Hữu lại hỏi mấy chuyện khác nữa, đao ba nam không biết Hiểu thiếu gia muốn làm gì, cũng không biết người này có gặp trưởng lão Ma Giáo hay không, vì thế không dám nói nhiều, lại càng không dám nói sai, cả đường quay về đều lo lắng đề phòng, chờ đến lúc bước qua cửa lớn Vương gia, hắn liền thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay sau đó hắn lại hít cái hơi này vào, bởi vì hắn phải mở mắt trừng trừng nhìn người có thể là giáo chủ Ma Giáo ngủ cùng giường với môn chủ nhà bọn họ.
Lúc này Văn Nhân Hằng còn đang chờ tin của sư đệ.
Lý trí của hắn hiểu được tuy sư đệ mất trí nhớ, nhưng tính tình không thay đổi, trước đây gặp qua nhiều mỹ nhân như vậy nhưng chưa có chuyện gì với ai, bây giờ chắc cũng sẽ không, nhưng trên tình cảm, hắn lại nghĩ không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, nếu như gặp một người nhìn hợp mắt thì sao?
* Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất: nôm na là không sợ việc to tát, chỉ sợ việc không may xảy ra bất ngờ.
Nếu thực sự có chuyện như vậy, thì bằng thủ đoạn của sư đệ hắn, chắc chắn sẽ có cách để thủ hạ của hắn ngậm miệng.
Nhưng ngược lại lại nghĩ, nếu sư đệ của hắn vẫn muốn thăm dò hắn, bắt thủ hạ của hắn lại rồi chờ đến khi hắn không kiềm chế được đến đó thì nên làm thế nào đây?
Cho nên Văn Nhân Hằng sống một ngày mà như một năm, ngồi uống một chén trà rồi lại một chén trà, nửa ngày cũng không đổi chỗ, cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc vang lên, hắn mới nhắm mắt, cảm thấy trái tim luôn treo cao cuối cùng cũng thả xuống.
Hắn đặt chén trà xuống.
Ngay sau đó, Diệp Hữu đẩy cửa đi vào.
Văn Nhân Hằng đúng lúc đeo vẻ mặt bất ngờ lên, hỏi: "Không phải nói sẽ qua đêm ở ngoài sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!