Phùng Xuân lâu là kỹ viện lớn nhất của thành Tô Châu.
Hoàn phì Yến gầy, mỹ nữ như mây, bà chủ lại nhân dịp thành Tô Châu nhiều người đến liền bảo đám vũ cơ dáng người xinh đẹp xuống múa một khúc, người xem cũng mất cả hồn, khiến việc làm ăn ở Phùng Xuân lâu tăng rất nhanh.
Đám người giang hồ lần trước uống rượu với Diệp Hữu gần như đều ở, ngồi hẳn một bàn ở lầu một. Mấy người nhìn chằm chằm vũ cơ, hận tròng mắt không thể bay ra dính lên người người ta, đợi đến khi kết thúc một điệu, liền cao giọng kêu hay.
"Hiểu công tử thấy thế nào?"
Diệp Hữu cười nhấp một ngụm rượu: Không tệ.
"Hay là gọi một người đến đây?"
"Không cần, như này là được rồi". Diệp Hữu đặt chén xuống, tiểu cô nương bên cạnh lập tức rót đầy chén cho y.
Tiểu cô nương mặc váy mỏng màu vàng nhạt, không biết là đã quen hay được dạy dỗ tốt, mà gặp cái loại bao thành đèn lồng như y thì vẻ mặt không kinh ngạc chút nào, cười khanh khách với y, thỉnh thoảng rót chén rượu, nói nhỏ mấy câu, rất thức thời.
Mấy người quan sát một lúc, thấy Hiểu công tử không hứng thú lắm với việc này, nên cũng không nhét thêm người cho y, gợi lên chuyện của Vương gia, nói bóng nói gió hỏi y vì sao mấy ngày trước những người đứng đầu kia lại đến thư viện Định Thiên.
Vốn bọn họ còn thấy vị công tử này chưa ra giang hồ, chắc là dễ moi tin, ai ngờ một lúc sau bọn họ chẳng móc ra được chữ nào, ngược lại bị y dẫn sang nói không dứt lời về chuyện khác, cho đến khi có người tỉnh lại mới kéo lại câu chuyện đã mở rộng như chó hoang thoát dây.
Một vài người từng trải giữ vững tinh thần hỏi thăm, lần này thì không bị lệch, nhưng chẳng có câu nào có ích cả.
Vài lần như vậy, bọn họ đã nhìn ra được người này không đơn thuần dễ lừa, lại nghĩ đến thân phận của người ta, lập tức thành thật, thu lại suy nghĩ gặp may.
Có mấy người nghĩ sâu hơn, thầm nghĩ nếu người này khó đối phó như vậy thì sao lại dễ dàng đồng ý uống rượu với bọn họ, chẳng lẽ là ôn chuyện thật sao?
Người cao gầy cầm nguyệt nha sạn lần trước cũng ở đây, hắn không đi nhiều đường cong vẹo như vậy, thấy Hiểu công tử không nói ra tin gì, liền nói:
"Vậy sau này có tin tức gì thì đừng quên mấy ca đấy".
Tất nhiên rồi, Diệp Hữu nói,
"Ngoại trừ sư huynh, trên giang hồ ta cũng chỉ quen chư vị đại hiệp, cũng thấy hợp ý với mọi người, nếu không nói với mọi người thì nói với ai được chứ?"
Lời này đúng là rất êm tai.
Vài người từng trải tuy biết rằng có thể người này chỉ nói cho hợp tình huống mà thôi, nhưng vẫn không nhịn được tự hỏi có phải người nọ quá cô đơn nên mới đi uống rượu với bọn họ hay không, thầm nghĩ người ở trong Vương gia đều là người có tiếng tăm, hình như không ai để ý đến y thì phải.
Nghĩ như vậy, bọn họ liền thấy cảm động, nhất là người cao gầy kia, lại thật tâm thật lòng đối xử với y.
Tiểu cô nương váy vàng từ lúc ngồi ở đây liền nhìn ra được vị công tử này khác với những gã đàn ông luôn nhìn thẳng kia, bây giờ thấy như vậy, không khỏi tò mò về thân phận của y.
Diệp Hữu cười nhìn nàng ta.
Tiểu cô nương thu lại suy nghĩ đó, chỉ vào phía trước nói:
"Công tử, Như tỷ tỷ sắp đánh đàn rồi, tỷ ấy đàn rất hay".
Diệp Hữu tốt tính ừm một tiếng, không vạch trần nàng ta.
Tiếng đàn du dương, những người kia rất nhanh đã lại si mê tiếp.
Diệp Hữu nhìn cả sảnh ngập trong xuân sắc, trong lòng lại chẳng gợn sóng chút nào.
Y cảm giác như mình đã từng gặp qua rất nhiều loài hoa rực rỡ xinh đẹp, trải qua rất nhiều trầm bổng nhấp nhô, bây giờ nhìn cái gì cũng như nhìn mây bay vậy. Tiếng cười duyên, tiếng hát ca ồn ào, y đã hơi nhớ nhung khoảnh khắc yên tĩnh ngồi đọc sách uống trà mỗi ngày trong Vương gia rồi.
Y đến Phùng Xuân lâu là vì cho những người kia có cơ hội tiếp cận mình, nhưng qua việc lúc nãy, sợ là đám kia sẽ không đến nữa, cũng không biết có phải là bọn họ nhận sai người thật, hay là giữa đường có đường rẽ, khiến bọn họ không dám nhận... Diệp Hữu âm thầm tự hỏi, kiên nhẫn ngồi trong màn đêm, liếc thấy mấy người kia càng lúc càng gấp gáp, liền săn sóc bảo bọn họ muốn làm gì thì đi làm đi.
Mấy người hỏi:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!