Ngay từ đầu Diệp Hữu vã Văn Nhân Hằng đã cảm thấy người hạ độc kia rất có thể là muốn đưa mọi người đến Tô Châu, chỉ là bọn họ vẫn không rõ ý đồ thực sự của người nọ, bây giờ thì đã hiểu được.
Văn Nhân Hằng nói: "Thư viện Định Thiên và Vương gia chỉ cách nhau một con sông, lại có giao tình nhiều năm, Vương gia đầy người rồi, vài người có quan hệ tốt với các vị ngoại trừ trọ khách điếm, một vài người khác sẽ chọn đi đến thư viện Định Thiên ở nhờ, bạn tốt mang theo bạn tốt khác đến, gần đây chắc chắn sẽ có không ít người,
"Hắn phân tích xong, nhìn Cát bang chủ, hỏi,"Lần trước Cát bang chủ đề nghị mọi người đến biệt viện của Vương gia, ngoại trừ nghĩ cho Vương lão, thực ra là muốn mọi người rời Tô Châu đúng không?
"Cát bang chủ cứng người, một lát sau như là tháo xuống gánh nặng vậy, than nhẹ:"Không hổ là Văn Nhân môn chủ."
Nói như vậy xem như là đã thừa nhận.
Về chuyện này, cũng đã rất rõ ràng.
Thư viện Định Thiên có thực lực mạnh, tuy không xếp vào mười hạng đầu trong giang hồ, nhưng xếp vào hai mươi hạng đầu thì vẫn được, bình thường muốn trà trộn vào để trộm đồ rất khó, nhưng nếu tạo ra một chuyện lớn, nhét người ngoài vào trong thư viện Định Thiên để nó hỗn loạn, thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Vương gia mặc dù đã rời khỏi giang hồ, nhưng Vương lão luôn được mọi người tôn trọng, là người lựa chọn thích hợp nhất, đến lúc đó lực chú ý của mọi người đều đặt lên Vương gia, vậy thì người hạ độc có thể lẻn vào thư viện tìm đồ, thậm chí là tìm cơ hội vào ở trong thư viện.
Khi Diệp Hữu nhìn trên tờ giấy nhỏ có viết thư viện Định Thiên có trộm, liền đoán ra được chuyện này.
Đương nhiên chỉ suy đoán thôi thì chưa đủ, nên bọn họ đã nghĩ cách chọc giận Vương lão, để ông ra mặt làm rõ chuyện này, người hạ độc kia tất nhiên sẽ không lấy được chứng cứ ra để đối chất với Vương lão, mà qua chuyện lần trước, Vương gia liền tăng mạnh tuần tra, muốn dán bố cáo lần nữa rất phiền phức, thế cục càng kéo dài càng bất lợi, cho nên vài ngày sau chuyện đó người kia liền mạo hiểm ra tay vào tối hôm qua, còn xui xẻo mà gặp phải Cát bang chủ.
Văn Nhân Hằng hỏi:
"Có bắt được hắn không?"
Cát bang chủ nói: Để hắn chạy thoát.
Ngụy trang chủ nhìn Cát bang chủ, vẻ mặt luôn hòa khí trầm xuống, tỏa ra vài phần uy nghiêm của thượng vị giả:
"Ngay từ đầu ngươi đã biết?"
Cát bang chủ lắc đầu:
"Ta chỉ nghi ngờ thôi, nhưng không có chứng cứ."
Văn Nhân Hằng chậm rãi vuốt chén trà, không nói lời gì nữa, chờ phản ứng của Ngụy trang chủ.
Rốt cuộc Cát bang chủ cũng là tiền bối, làm rõ mọi chuyện mà vẫn không chịu nhận lại nói một câu
"Chuyện trong nhà không cần người khác phải lo", thì người làm vãn bối như hắn cũng không thể ép được, nhưng Ngụy trang chủ thì khác.
Sự kiện Đồ ma năm đó là do Ngụy trang chủ và Đinh các chủ cùng chỉ huy, lúc bao vây tiễu trừ ma đầu đều bị thương rất nặng, không ai rõ uy lực của đăng diệt độc hơn bọn họ, bây giờ đăng diệt độc xuất hiện lại trong giang hồ, Ngụy trang chủ dù thế nào cũng phải bắt người nọ đến hỏi rõ, mặc kệ người nọ vì cái gì
--- đây cũng là lý do vì sao hắn sai người đến mời Ngụy trang chủ.
Giọng Ngụy trang chủ hơi dịu đi:
"Nếu đã nghi ngờ, vậy chắc hẳn là ngươi biết hắn muốn trộm cái gì, nếu tiện thì nói ra, không tiện thì chúng ta nghĩ cách khác, nhưng ngươi phải kể tên kẻ thù hoặc là những người nghi ngờ có liên qua đến chuyện này cho chúng ta biết."
Cát bang chủ im lặng một lúc, nói:
"Nói ra chỉ sợ các ngươi không tin, ngày trước khuyển tử bất ngờ nhặt được một quyển bí tịch võ công dưới đáy vực..." Ông do dự một lúc, hạ giọng khàn khàn nói, Là... LàTruy Thành Tán.
Lời này vừa ra, ánh mắt Ngụy trang chủ và Văn Nhân Hằng đều thay đổi, ngay cả Diệp Hữu cũng thầm khựng lại không lý do, nhưng y kìm lại, theo thói quen nhìn về phía sư huynh.
Văn Nhân Hằng không giải thích, trấn an vỗ vỗ tay y. Diệp Hữu hiểu ý là lát nữa sẽ nói, lúc này Ngụy trang chủ ngưng trọng mở miệng: Ngươi chắc chắn?
Cát bang chủ nói:
"Trên đó viết ba chữ kia, chỉ là nội dung quỷ dị, cụ thể thế nào nếu các vị không ngại thì đi theo ta xem xem."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!