Chương 12: (Vô Đề)

Kỷ thần y thì thào: Quái lạ...

Tay thả bên người của Văn Nhân Hằng nắm chặt, muốn hỏi một câu, nhưng rồi lại sợ cắt ngang suy nghĩ của ông, chỉ có thể nhìn chằm chằm không chớp mắt. Diệp Hữu cũng nhìn thần y, chờ câu nói kế tiếp của ông.

Kỷ thần y dời tay, thần chí đang bay bay ở một nơi xa, đáp xuống đất vuốt râu, một lúc sau mới nói:

"Nội lực của ngươi vẫn như vậy, như có như không."

Diệp Hữu vừa định lên tiếng, Văn Nhân Hằng đã không đợi được hỏi:

"Vậy sao lúc nãy tiền bối nói quái lạ?"

"Bởi vì thuốc ta kê là cố bản bồi nguyên, củng cố nội lực, nội lực của y dù không tốt, thì cũng không thể khiến người ta không thăm dò được giống như vậy."

Kỷ thàn y nhìn Diệp Hữu,

"Chuyện này chỉ có thể nói là nội lực của ngươi có vấn đề, sau khi bị thương đã giao thủ với người khác sao?"

Diệp Hữu lắc đầu.

Kỷ thần y hỏi:

"Cũng chưa từng dùng nội lực? Chưa từng vận công?"

Diệp Hữu nói: Đã thử vận qua.

Kỷ thần y hỏi: Đan điền đau không?

Diệp Hữu nói:

"Không đau, không có cảm giác."

Kỷ thần y liền đưa chén trà trên bàn qua, ý bảo y dùng nội lực nắm nhẹ xem sao, xem cảm giác thân thể là thế nào. Diệp Hữu cầm lấy, hơi dùng chút sức, chỉ nghe rắc một tiếng, chén trừ nứt thành mảnh nhỏ.

Y thả ra, nói với Kỷ thần y vẫn không có cảm giác gì.

Kỷ thần y nhìn đống mảnh vỡ, lại bắt mạch cho y, phát hiện vẫn giống như trước.

"Từ khi hành nghề y đến nay, đây là lần đầu tiên ta gặp loại tình huống như ngươi." Kỷ thần y trầm ngâm một lúc, dặn dò,

"Cứ ba ngày ngươi lại đây một lần, trước khi ta tìm ra được nguyên nhân, để đề phòng vạn nhất tốt nhất ngươi đừng tùy tiện dùng nội lực."

Diệp Hữu tất nhiên nghe đại phu, thấy ông không định kê đơn thuốc, liền chậm rãi đứng lên, trước khi đi thuận miệng hỏi tình huống của Vương lão, liền cùng sư huynh cáo từ, đi về tiểu viện.

"Sư huynh, ta có một..."

Diệp Hữu nói được một nửa, bỗng tay bị cầm chặt, ngay sau đó một lực mạnh kéo y sang, ngã vào một vòng ôm ấm áp, trong xoang mũi ngập tràn mùi hương thoang thoảng quen thuộc, mang theo hương vị ôn nhu không đổi.

Y sửng sốt, Văn Nhân Hằng thừa lúc này điểm huyệt ngủ của y.

Diệp Hữu ngẩng đầu.

Văn Nhân Hằng đối mặt cùng y.

Lần trước ở khách điếm chuyện mộng du kia thực ra là gì, Văn Nhân Hằng hiểu rõ trong lòng, chỉ không nói rõ ra mà thôi, hôm nay nghe Kỷ thần y nói, hắn đột nhiên nhớ ra chuyện này, liền thử xem sao.

Nhưng vốn hắn tưởng lần trước sư đệ dùng cách nào đó để cởi huyệt đạo, không ngờ lại là không có tác dụng.

Hắn buông người trong lòng ra, nhanh chóng ra tay, liên tiếp điểm những huyệt khác của sư đệ, lùi về sau nửa bước: Thế nào?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!