Lạc Linh Lung bước chân vào nhà. Cô tỏ vẻ bất ngờ, không tin rằng căn biệt thự rộng lớn này chính là nhà của mình.
Mặc dù đang đứng ở phòng khách, nhưng đâu đâu cũng có hình của cô được treo xung quanh. Cả hình để bàn nữa.
Giang Dụ nắm lấy tay cô, anh nói:" Anh đưa em về phòng nghỉ ngơi ".
Anh nói, rồi dẫn cô lên lầu.
Lạc Linh Lung một lần nữa bất ngờ hoàn toàn, phòng ngủ này... thật rộng!
Anh đi đến tủ quần áo, tìm một bộ đồ rồi đưa cho cô.
" Phòng tắm bên đó, em đi tắm trước đi ".
Giang Dụ nói.
Lạc Linh Lung nhận lấy, cô nhìn anh:" Nơi đây... thật sự là nhà tôi?".
Bọn trẻ ở khu ổ chuột đã được người của Lạc Tuân đưa đi, nhìn thấy bọn nhỏ có chỗ ăn chỗ ở tốt cô mới đồng ý theo Giang Dụ trở về đây.
Anh nói anh là chồng cô, còn là người thân của cô. Việc anh có hình cô, còn nữa...
Chiếc vòng tay trên cô, anh nói đây là món quà đầu tiên anh tặng cho cô lúc trước. Bên trên có khắc tên cô, đó là lí do Lạc Linh Lung mất trí nhớ vẫn biết tên mình là gì.
Vì đây là vòng tay đặc biệt, nếu không có chìa khóa sẽ không tháo ra được, cho dù là có cố gắng phá bỏ.
Tai nạn năm đó không hề nhẹ nhàng gì, ấy vậy mà...
" Là nhà của em, là nơi mà em thuộc về".
Lạc Linh Lung tắm xong, cô xuống nhà tìm Giang Dụ. Từ lúc bước vào đây, cô cảm giác rất quen thuộc, nhưng mà có gì đó...
Đi vào bếp, cô thấy anh đang mang tạp giề đứng ở đó, hình như đang nấu gì đó?
" Để tôi giúp anh ".
Cô bảo.
Giang Dụ cũng không từ chối, anh rửa sạch tay, giúp cô đeo tạp giề vào.
" C... cảm ơn ".
Giang Dụ chỉ cười.
Lạc Linh Lung giúp anh rửa rau củ. Cảm giác này... vừa ấm áp vừa quen thuộc.
" Tôi bị thương rất nặng " Lạc Linh Lung lên tiếng.
Giang Dụ nhìn qua cô. Ý cô là... tai nạn năm đó?
" Một đôi vợ chồng già đã tìm thấy tôi. Vì không có đủ tiền, ông bà chỉ có thể đưa tôi về nhà chữa trị ".
" May thay tôi được cứu sống, thời gian hồi phục sức khỏe cũng mất khá nhiều. Khi tỉnh dậy tôi không biết mình là ai, cũng không biết mình đến từ đâu ".
" Chỉ có mỗi chiếc vòng tay này là cho tôi biết mình tên Lạc Linh Lung. Tôi cũng không biết đi đâu tìm người thân, cuối cùng ở lại sống cùng ông và bà ".
" Nhưng mà... do tình cảnh khó khăn, ba miệng ăn đúng là không thể duy trì thời gian dài. Cuối cùng tôi chọn cách lặng lẽ rời đi, coi như là không làm gánh nặng ở nơi đó nữa ".
" Chân ướt chân ráo lên thành phố. Tôi còn nghĩ mình sẽ chết thật rồi, cũng may có bọn nhỏ đó cứu lấy tôi, nếu không tôi...".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!