Buổi sáng, Giang Dụ đánh thức Lạc Linh Lung bằng một nụ hôn. Cô mở mắt ra, thấy anh trước mắt liền hoảng hồn giật mình ngồi lên.
Ôi trời ạ...
" Anh ăn mặc kiểu gì thế?" Lạc Linh Lung tá hỏa hỏi.
Mới sáng sớm anh lại không mặc áo, chỉ mang tạp giề trên mình.
Nhưng mà...
Cơ bắp, sáu múi...
" Em không thích sao?" Anh ngu ngơ hỏi.
Cứ nghĩ chuyện này làm cô thích anh hơn chứ. Cô không hứng thú với những chuyện này sao?
Lạc Linh Lung đỏ mặt, nhỏ giọng nói:" T... thích...".
Ngu gì không thích? Có một ông chồng đẹp trai lại còn " ngon " đến như vậy mà.
" Nhưng không được để ai thấy cái này ngoài tôi " Lạc Linh Lung đi đến, ôm lấy eo anh.
" Tuân lệnh bà xã " Giang Dụ nói.
" Ai là bà xã của anh chứ?".
" Cả đời này, chỉ có mỗi Lạc Linh Lung em mới xứng làm vợ của Giang Dụ tôi thôi ".
Giang Dụ hôn lên trán cô, dịu dàng nói.
" Được cái dẻo miệng, suýt chút tôi tin rồi " Lạc Linh Lung nói tiếp.
" Tôi đâu có nói dối ".
" Tôi là đang thật lòng đó ".
" Linh Lung này, chúng ta ở cạnh nhau từ bé cho đến lớn rồi kết hôn. Em thật sự không có chút tình cảm nào với tôi sao?".
Giang Dụ bất ngờ chuyển đề tài, hỏi cô.
Lạc Linh Lung đưa tay lên cổ anh, kéo anh xuống, cái đồ EQ nước đá ngu ngốc này...
Nếu như cô không có tình cảm với anh thì cô đâu phải tốn công tốn sức đuổi đánh Hiểu Đồng Đồng kia tránh xa anh ra chứ?
" Bây giờ tôi trả lời có, anh có tin là thật không?".
" Tin, tôi tin chứ ".
" Tôi luôn đợi một ngày đó đến mà ".
Lạc Linh Lung bật cười. Mới sáng sớm, anh bắt cô thú nhận tình cảm rồi mới cho đi sao?
Thôi được rồi.
Cô nhón chân lên, hôn vào má anh một cái.
" Có chứ ".
" Tôi thật sự có tình cảm với anh ".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!