Tôi nhớ lại chuyện ngày đó, Giang Thâm bị sóng nhấn chìm xuống.
Sau đó ngư dân phát hiện hắn nắm trên thân thuyền, nửa người ngâm trong nước, suýt chút nữa đã phải bỏ mạng.
Giang Thâm mới vừa bò được lên, lăn lông lốc nằm ngửa trên boong tàu, ánh mặt trời sáng loáng bao phủ khuôn mặt tái nhợt của hắn.
Tôi quỳ xuống một bên, khóc đến suýt chút nữa tắt thở.
Giang Thâm ôm lấy cổ tôi, kéo thấp xuống, hôn tôi kịch liệt.
Hắn nói:
"A Yến, anh vĩnh viễn yêu em."
Bíp!
Tiếng còi lớn kéo tâm trí tôi quay trở lại.
Không thấy Giang Thâm đâu nữa.
Chỉ còn lại đèn đỏ phía trước cùng làn mưa thu dày đặc.
"A Yến, mọi việc đều sẽ qua thôi."
Ừm.
Mọi chuyện rồi sẽ qua thôi.
Tôi rụt người lại:
"Tuần sau, tớ sẽ phá thai."
Sinh mệnh đã từng chờ đợi suốt bốn tháng, chắc đã đến lúc phải cáo biệt rồi.
7.
Ngày gặp lại Trình Văn đã là hai tuần sau.
Lúc Nguyệt Nguyệt cùng tôi từ bệnh viện về nhà, vừa vặn gặp cô ta đi ra từ trong phòng khám.
Từ đuôi lông mày của cô ta cũng lộ vẻ vui mừng, liên tục cảm ơn bác sĩ bên trong.
Bác sĩ dặn dò:
"Lúc mới mang thai, hai vợ chồng không nên vận động mạnh, phải chú ý một chút."
Dường như âm thanh từ một nơi rất xa truyền đến.
Hóa ra họ có con.
Thật trùng hợp, tôi vừa phá bỏ đứa con của mình.
Trình Văn không phát hiện ra tôi, xoay người đi xuống cầu thang.
Nguyệt Nguyệt chạm vào tôi:
"A Yến, thân thể cậu còn chưa tốt, đừng đứng lâu quá, chúng ta về nhà đi."
Tôi không nói với bố mẹ về chuyện này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!