Chương 19: (Vô Đề)

Tôi ôm hộp di vật của Giang Thâm, ngơ ngác nhìn phương hướng cô ta rời đi, hai mắt sưng đỏ, rốt cuộc không thể khóc nổi một giọt nước mắt.

Xoay người, bố mẹ che dù, đứng ở bên ngoài chờ tôi.

Trong tay bố ôm một bó hoa, đặt ở bên cạnh Giang Thâm:

"Mẹ con đoàn viên, Tiểu Hòa, lần này có người đến với em rồi."

Trên bia mộ Tiểu Hòa kia cũng không có tên.

Mẹ đứng ở phía sau, xoa đôi mắt đỏ bừng:

"Chị Hòa Hòa, thật xin lỗi, bây giờ em mới biết nó là con của chị."

Người này chính là vợ trước của bố.

Giang Thâm là đứa bé do Tiểu Hòa mang đến.

Trời càng ngày càng âm u, trận tuyết đầu tiên của mùa đông cuối cùng đã tới.

Tôi ngửa đầu nhìn tuyết rơi lả tả, đột nhiên nhớ tới mùa đông năm ngoái, khi trận tuyết đầu tiên rơi, Giang Thâm đứng dưới lầu nặn người tuyết cho tôi.

"Chất đống thành ba cái sao?"

Giang Thâm ừ một tiếng:

"Hai cái lớn, một cái nhỏ."

Tôi đỏ mặt, đuổi theo đánh hắn:

"Anh được lắm! Giang Thâm, anh không biết xấu hổ!"

Giang Thâm bị tôi nhéo lỗ tai, nở nụ cười cầu xin tha thứ:

"Được rồi, anh không nói nữa, tất cả đều nghe theo A Yến."

Tôi ngồi xổm trước bia mộ của Giang Thâm, cầm tuyết nặn thành ba người tuyết.

Hai cái lớn, một cái nhỏ.

Tôi chỉ vào ba người bọn họ:

"Giang Thâm anh xem, đó là anh, em và đứa nhỏ."

Bố mẹ đang đợi tôi ngoài cửa.

A Yến, đi thôi.

Tôi lau nước mắt, một lần nữa sờ lên bia mộ:

"Sau này em không thể thường xuyên đến đây được nhưng anh yên tâm, em sẽ mãi giữ hình ảnh của anh trong tim."

13. Độc thoại của Giang Thâm

Từ khi nào tôi biết A Yến cũng trở lại?

Có lẽ chính là lúc cô núp trong góc, giấu que thử thai trong thùng rác.

Tôi vẫn luôn lo lắng rằng cô ấy sẽ bị trả thù.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!