Tôi đứng dậy, chậm rãi bước về phía trước.
Hắn mặc bộ y phục do tự tay tôi thiết kế kiếp trước.
Đến cả nút áo cũng giống nhau.
Đứng ở cuối hành lang, nhìn về phía điểm cuối xa xa.
Như một chú rể đến muộn.
Trong nháy mắt, tôi hoảng hốt nhìn thấy mình giơ điện thoại di động lên, bản thân luống cuống đứng ở nơi ánh mắt hắn có thể nhìn thấy, gọi tên Giang Thâm.
Cuối cùng hai khung cảnh cũng tụ hợp lại.
Giang Thâm lấy nhẫn ra, giơ lên.
"A Yến, em nguyện ý gả cho anh không?"
Cơn gió đột nhiên im lặng.
Cảm giác đau đớn đột nhiên chui ra từ trong trái tim, đụng vào lồng n.g.ự. c tôi, càng ngày càng trở nên kịch liệt.
Tôi đứng phía sau Giang Thâm, nhìn hắn thì thầm tự lẩm bẩm.
Hắn vẫn không phát hiện ra tôi, bàn tay giơ nhẫn lên, lộ vẻ mặt mờ mịt.
Hắn còn chờ gì nữa?
Chờ tôi sao?
Giang Thâm giơ lên một lúc, cuối cùng hắn bất đắc dĩ cúi đầu, thở dài.
"Anh muốn tự tay đeo chiếc nhẫn này cho em, kết quả đến lúc c.h.ế. t cũng không thể thực hiện được, em mang theo đứa nhỏ được bốn tháng tuổi rời đi, chắc là rất khổ sở phải không."
Tôi chợt bắt được sợi dây leo dùng để trang trí, thân thể bất chợt run lên.
Giang Thâm…
Cũng trọng sinh trở lại?
Hay là, hắn đã từng c.h.ế. t một lần rồi?
Không khí lạnh lẽo tràn vào xoang mũi, tôi như rơi vào hầm băng, nghe giọng hắn run rẩy:
"Thật xin lỗi, A Yến, anh…"
Hắn khóc, cúi đầu lau nước mắt.
Tôi mới đi được hai bước đã phải há miệng thở dốc, ngay sau đó, trong túi áo vest của Giang Thâm truyền đến tiếng chuông điện thoại di động.
Hắn nhận điện thoại, khẽ xoa mặt, âm thanh khàn khàn:
"Được, tôi lập tức về đơn vị ngay."
Tôi bị dội một chậu nước lạnh vào đầu, cảm giác co rút bắt đầu từ cổ họng, dần dần lan đến lồng ngực.
Cuối cùng, tôi chỉ có thể nhìn hắn cẩn thận cất chiếc nhẫn vào trong ngực, xoay người rời đi, một câu cũng không thể nói ra thành lời.
Tôi ra khỏi lễ đường Hoa Viên, trên đường lỡ đụng phải mấy người khác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!