Quốc khố trống rỗng, Tống tướng lo lắng cho sinh kế của dân, đề nghị không điều binh, nghị hòa làm trọng.
Còn phụ thân ta, lo giữ quốc uy, chủ trương đánh thẳng vào tận sào huyệt của Hung Nô.
Triều đình tranh nghị, hai bên đều giữ chặt ý kiến, cãi nhau ầm ĩ.
Hoàng thượng bị làm phiền, tiện tay đẩy củ khoai nóng này cho Thái tử xử lý.
Tiêu Thuật mang theo củ khoai đến thẳng Nghi Thu Cung.
Câu đầu tiên vừa bước vào vẫn là:
"Quá ồn ào, qua chỗ nàng trốn một lát." Chẳng bao lâu, ta ngang nhiên đội mũ, mặc áo theo quy cách của Thái tử phi, lượn một vòng quanh Đông Cung, lớn tiếng tuyên bố rằng ta mới là người xứng đáng làm Thái tử phi.
Tống Miểu Miểu kéo theo một nhóm người đến Nghi Thu Cung, làm ầm lên một trận.
Hôm sau lâm triều, còn chưa kịp bàn đến việc biên cương Tây Bắc, đã có đại thần đứng lên dâng sớ đàn hặc cả ta lẫn Tống Miểu Miểu.
Một bên nói Thái tử phi kiêu ngạo bạo ngược, cần phế truất.
Một bên lại bảo ta không biết tôn ti, phải nghiêm trị.
Phụ thân ta và Tống tướng đồng loạt đen mặt.
Chẳng đặng đừng, lỗi của ta và Tống Miểu Miểu đều là chuyện đã rõ như đinh đóng cột.
Chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, chỉ cần không cẩn thận, lập tức sẽ bị quy kết thành khinh nhờn hoàng quyền.
Lúc tranh cãi càng lúc càng gay gắt, Tống tướng lên tiếng trước:
"Chuyện nội bộ Đông Cung đương nhiên do Thái tử điện hạ tự mình quyết định, cần gì chư vị bận tâm."
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng còm review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB Xoăn dịch truyện để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Phụ thân ta nối lời ngay:
"Thái tử phi và lương đệ đều là người do thánh thượng thân chọn, các ngươi có ý gì hay sao?"
Hai kẻ tử thù hiếm khi đồng tâm hiệp lực, một người tung, một người hứng.
Khi chuyện này được gác qua, Thái tử đã có quyết định cho việc biên cương Tây Bắc:
Để Nhậm Cẩn dẫn binh chủ động xuất kích, đánh vài trận nhỏ để răn đe người Hung Nô.
Cả hai bên thua lý chỉ biết cúi đầu như cút, không dám tranh cãi thêm nữa.
Hiếm khi ta và Tống Miểu Miểu lại đồng cảnh ngộ, cùng nhau bị cấm túc mười ngày.
Nhưng cấm túc chưa xong, ta lại đổ bệnh.
Thái y đều bảo lần này e rằng không qua khỏi.
17
Bệnh của ta mãi chẳng thấy thuyên giảm, Tống Miểu Miểu lại đột ngột ngã bệnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!