Chương 4: (Vô Đề)

Ta mở to mắt, muốn nhìn rõ gương mặt người ấy.  

Nhưng ngay khoảnh khắc đó, một bàn tay ấm áp chụp lên đôi mắt ta.  

"Đừng nhìn."  

Giọng nam quen thuộc vang lên.  

Lặp lại lần nữa.  

"Sơ Húc, đừng nhìn."  

Cơn đau nhói mạnh mẽ xâm chiếm lòng ta trong chớp mắt.  

Ta giật mình tỉnh giấc, mồ hôi lạnh ướt đẫm.  

Thì ra chỉ là một cơn ác mộng.  

Lòng n.g.ự. c vẫn nhói lên từng cơn đau âm ỉ.  

Ta bước xuống giường, đi thong thả quanh bức tường trong viện của Cung Nghi Thu để trấn an tâm trạng.  

Nhưng khi vừa nhìn lên bờ tường, ta bắt gặp một người.  

"Thái tử điện hạ, quả thật ngài không đi con đường bình thường nhỉ."  

09

Đây là lần thứ hai ta gặp vị Thái tử điện hạ này.  

Hắn bị bắt quả tang tại trận, dứt khoát nghiêng người, nằm thẳng xuống bờ tường.  

"Phía ngoài ồn quá, mượn chỗ này của nàng để tránh một chút."  

Ta bật cười.  

"Ta thì lại rất muốn xem náo nhiệt."  

Tiêu Thuật phẩy tay.  

"Náo nhiệt quá mức thì lại thành ồn ào."  

"Thật ta không hiểu, náo nhiệt quá mức là thế nào nhỉ?"  

Không giấu giếm, phụ thân và huynh trưởng xem ta như ngọc quý trong tay, chẳng bao giờ để ta xem mấy chuyện náo nhiệt.  

Không nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt Tiêu Thuật, chỉ biết hắn nghiêng đầu nhìn ta một cái.  

Hắn nhảy xuống khỏi bờ tường, mỉm cười nói.  

"Lần sau sẽ dẫn nàng đi xem."  

Có lẽ thật sự là duyên phận.  

Rõ ràng là người khiến ta căm ghét đến tận xương tủy.  

Vậy mà chỉ cần một câu nói.  

Dễ dàng làm lung lay ranh giới thiện ác trong ta dành cho hắn.  

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!