Tống Miểu Miểu thấy ánh mắt nàng kiên định, không khỏi lo lắng rằng thân thể già nua của nàng sẽ không chịu nổi đường xa.
Vẫn không nhịn được khuyên:
"Hầy, thật ra cũng không cần nhọc lòng đến vậy."
"Giờ mấy nam nhân đều không tin mấy chuyện này nữa rồi. Ngươi nhìn Hoàng thượng mà xem."
"Ngài ấy trước giờ toàn coi mấy thứ này là trò cười!"
Mặc dù thế, Thanh Thương vẫn quyết định lên đường.
Nàng dẫn theo con dâu, xe ngựa xóc nảy suốt bảy tám ngày mới đến được ngôi chùa mà Tống Miểu Miểu nhắc đến.
Có lẽ vì quá nổi tiếng, nơi này hương khói nghi ngút, người đến xin xăm nối dài không dứt.
Trong đám đông ồn ào, thỉnh thoảng còn vọng lên những câu rõ mồn một.
Đằng kia có người kêu:
"Ê ê, sao lại chen hàng, không xếp hàng thì không thành tâm đâu, không linh nghiệm được đâu!"
Chỗ này lại có tiếng phàn nàn:
"Không được, không được, để hạ nhân thay mình xếp hàng thì không tính đâu."
"Tự mình xếp mới tính là thành tâm, những điều này vẫn phải kiêng kỵ đấy!"
...
Nghe những lời đó, Thanh Thương hoàn toàn từ bỏ ý định tìm cách rút ngắn thời gian, ngoan ngoãn cùng con dâu xếp hàng.
Dân thường áo vải và vương công quý tộc trong ngôi chùa nhỏ này bất ngờ bình đẳng đến lạ.
Xếp từ sáng đến tối, rồi từ tối đến sáng. Ngay cả việc đi vệ sinh cũng phải thay phiên nhau, chỉ sợ không cẩn thận bị chiếm mất chỗ, quay lại sẽ bị mắng là chen hàng, không thành tâm.
Dẫu bản thân ngay thẳng, nhưng những người đến đây ai mà không sợ bị nói những lời xui xẻo như thế?
Sau tám canh giờ dài đằng đẵng, Thanh Thương cuối cùng cũng lê thân xác già nua mệt mỏi, quỳ xuống tấm bồ đoàn.
Nàng dâng hương, bái thần Phật, thành tâm khấn nguyện.
Nghe nói họ đến cầu cho người nhà bình an trường thọ, một vị lão hòa thượng nhanh chóng bước tới.
"Thí chủ, chùa nhỏ chúng tôi có phù bình an đã khai quang."
"Linh nghiệm vô cùng, không biết hai vị thí chủ có cần không?"
Cần thì tất nhiên là cần rồi, hai người vội hỏi giá bao nhiêu.
Hòa thượng niệm một tiếng "A Di Đà Phật", từ tốn đáp:
"Ở đây không nói chuyện bạc tiền, chỉ cầu thành tâm, bao nhiêu là tùy ý thí chủ."
Lời này nói khéo, nhưng vào lúc này, trong lòng những người lặn lội đường xa đến đây, tiền bạc chẳng phải cũng là một cách thể hiện thành tâm sao?
Vì thế, hai người chỉ để lại chút lộ phí về nhà, quyết đoán dâng hết số còn lại vào hòm công đức.
Lão hòa thượng mỉm cười, đưa phù bình an cho họ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!