Nhưng dùng đến cực hạn, đến lúc nhận ra thì ngay cả Tiêu Thuật cũng không thể tìm ra yếu điểm của lão hồ ly này.
Ông cần một cơ hội để hạ bệ Mạnh Yểm, nhưng cơ hội đó lại đặc biệt khó tìm.
Vì vậy, mái tóc Tiêu Thuật bạc đi không ít vì phiền muộn.
Dù đã từng lăn lộn triều chính nhiều năm, ông vẫn khó lòng chịu đựng cơn bức bối không thể tháo gỡ.
Không biết bao lâu rồi, Tiêu Thuật lại một lần nữa giữa đêm khuya leo vào Nghi Thu Cung – nơi đã bỏ trống nhiều năm.
Nghi Thu Cung tuy không còn người ở, nhưng ông vẫn sai người quét dọn, mỗi tối thắp lên vài ngọn nến.
Có khi Tiêu Thuật đứng từ xa nhìn ánh lửa lập lòe, lòng dấy lên cảm giác như nơi đây vẫn có người.
Nhưng ảo giác thì mãi chỉ là ảo giác.
Ông đẩy cửa Bạch Lê Điện bước vào, vừa đi vài bước đã nhận ra điều gì đó không đúng.
Tiêu Thuật cẩn thận đi hết một vòng trong điện, rồi mới dừng chân đứng lặng, không biết ngẩn ngơ bao lâu.
Cuối cùng, ông khẽ nói một câu, giọng nói quanh quẩn trong điện vắng:
"Hương thuốc tản mất rồi."
Câu nói ấy, cũng như hương thuốc đã tan từ bao giờ, chỉ văng vẳng trong điện một hồi rồi lặng lẽ tan biến vào hư vô.
Trên gương mặt Tiêu Thuật hiện lên vẻ trống rỗng cực độ.
Sự trống trải tựa như vực thẳm kéo ông rơi xuống, khiến dòng m.á. u trong cơ thể cuồn cuộn dồn cả lên ngực, như muốn nhấn chìm ông trong đó.
Lần đầu tiên kể từ khi đăng cơ, Tiêu Thuật bỏ buổi chầu sáng, khiến một vị quan trẻ kinh hoàng không ít.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng "còm" review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Một vị lão thần đã lăn lộn an toàn trên triều hơn hai mươi năm vỗ vai trấn an y:
"Đừng lo lắng, hồi còn là Thái tử, bệ hạ chưa bao giờ vắng chầu."
"Vậy mà có lần người nghỉ liền tám ngày, đến cả lão đây cũng sợ c.h.ế. t khiếp."
"Không ngờ tám ngày sau người lại trở về, từ đó đến giờ không hề nghỉ buổi nào nữa."
"Cứ bình tĩnh ~ Hoàng thượng của chúng ta, nhất định là đang có việc quan trọng thôi ~"
Tiêu Thuật thúc ngựa nhanh như gió, không dừng chân nửa khắc, đi thẳng đến Vô Phong Lăng.
Lăng mộ chưa bị niêm phong, ông để lòng dẫn lối, đi mãi rồi vẫn vòng về ngôi mộ ấy.
Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng nơi đầu mũi ông dường như thoảng qua một làn hương thuốc nhàn nhạt.
Bôn ba lâu ngày, gió cát đã làm cổ họng ông khô rát.
Giọng nói vì vậy mà khàn đục, nhưng điều đó không hề gì.
Bằng giọng khàn khàn, ông chỉ nói một câu:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!