Hắn không đến, ta liền dựa vào ký ức từ kiếp trước, ghi chép lại những đại sự triều đình sẽ xảy ra trong vài năm tới.
Chuyện trọng sinh quá mức kỳ quái, để tránh liên lụy đến tướng quân phủ, ta chỉ có thể mượn cớ nhắc khéo.
Chỉ cần gợi ý đôi chút, với sự nhạy bén của Tiêu Thuật, hắn chắc chắn có thể lần ra đầu mối.
Gần đây, cơn ho của ta ngày càng trầm trọng, thỉnh thoảng còn ho ra máu.
Ta cố gắng giảm thời gian ngủ theo sự cho phép của Lâm đại phu.
Đôi lúc, vì quá gấp gáp, tay cầm bút cũng không ngừng run rẩy.
Đến đợt rét nàng Bân, cuối cùng ta cũng đổ bệnh.
Tiêu Thuật hẳn là thật sự nhát gan.
Từ khi ta bệnh, số lần gặp hắn từ mỗi ngày đã giảm xuống còn hai, ba ngày một lần.
Rồi từ hai, ba ngày lại thành tám, chín ngày.
Mỗi lần hắn đến, chẳng dám làm ồn, chỉ lặng lẽ ôm ta ngủ một giấc.
Phần lớn thời gian, hắn ghé thăm vào lúc nửa đêm, khi ta đã say ngủ.
Đôi lúc mơ màng, ta cảm nhận được vòng tay siết chặt đến đau nhói.
Nhưng khi tỉnh dậy, người đã không còn ở đó.
Ta chẳng trách hắn chút nào.
Hiền phi nương nương cũng qua đời vì bạo bệnh, ta hiểu hắn sợ hãi thế nào.
Mỗi lần ta phát bệnh đều như sắp lìa đời.
Hương thuốc trong Bạch Lê Điện ngày một đậm đặc hơn.
Có khi ban ngày, ta ngủ mê man không biết trời đất, còn ban đêm lại nhắm mắt đến sáng, không ngừng nghĩ ngợi xem còn chuyện gì chưa làm xong.
Nhưng như vậy cũng tốt.
Một đêm nọ, nửa đêm, ta nghe thấy tiếng cửa điện khẽ mở.
Lần hiếm hoi ta tỉnh dậy và bắt gặp Tiêu Thuật.
Nhưng sợ giọng nói quá yếu ớt của mình sẽ làm hắn giật mình, ta đành giả vờ ngủ.
Nghe thấy tiếng hắn lột bỏ y phục, sau đó trèo lên giường.
Hắn khẽ nâng gối của ta một chút.
Không nằm xuống ngay, hắn bỗng đặt tay lên vai ta.
Rồi dùng giọng nhẹ như gió thoảng nói một câu.
"Nhậm Sơ Hi, sống lâu trăm tuổi."
42
Nói xong câu ấy, hắn cuối cùng cũng nằm xuống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!