Hoàng thượng đã hơi ngà ngà say, giọng điệu ôn hòa.
"Trước nay thân thể con yếu, sao lại đến đây?
"Ta cười chân thành, đáp:"Nhi thần từ lâu đã nghe danh cung thuật của phụ hoàng, thần dũng tựa Hậu Nghệ tái thế, vẫn luôn muốn được tận mắt chứng kiến."
"Nhờ điện hạ quan tâm, hôm nay may mắn được diện kiến phong thái phụ hoàng, quả nhiên danh bất hư truyền, nhi thần tâm phục khẩu phục!
"Hoàng thượng cười ha hả."Miệng lưỡi ngọt ngào thật đấy.
"Người lại bày ra dáng vẻ trưởng bối."Đã đến đây rồi thì hãy vui chơi thoải mái một chút, bảo thái tử chăm sóc con cẩn thận hơn.
"Không ngờ chính hoàng thượng lại đưa ra lời gợi ý này, ta liền nhanh nhẹn tiếp lời."Phụ hoàng đã ở đây, điện hạ tất nhiên phải thường xuyên hầu cận thánh giá, nhi thần nào dám tranh ánh hào quang với trời?
"Lời ta mang chút vị chua, tiếp lời với vẻ chân thành:"Nghe nói ngày mai bắt đầu thử thách."
"Điện hạ thân là thái tử, trên vai mang kỳ vọng lớn lao của phụ hoàng, tất nhiên phải dốc lòng toàn tâm toàn ý."
"Còn về phần nhi thần... Dẫu đây là lần đầu tiên được thấy cảnh náo nhiệt như thế này, nhưng sao dám làm lỡ việc của điện hạ.
"Cảm xúc được ta nắm bắt vừa đủ, vừa dò xét, vừa không tỏ ra quá đà. Hoàng thượng nghe ra ý tứ trong lời ta, chỉ tay vào ta, cười không ngớt."Con bé này, sao lão ngốc Nhậm Khúc kia lại sinh được một đứa con gái lanh lợi thế này chứ!
"32 Tiêu Thuật cứ thế rời khỏi trường thử luyện. Hoàng đế nói hắn năm nào cũng đứng đầu, nhìn đến phát chán, từ nay chỉ cần đảm nhận giám sát và đánh giá là đủ. Rời khỏi sân đấu, kẻ giữ vị trí đứng đầu vững vàng ở thế bất bại. 🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng"còm
"review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB"Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Không ai có thể lợi dụng điều này để mơ tưởng đến vị trí của Tiêu Thuật nữa.
Ta theo thái tử xuất hành, tự nhiên ở cùng Tiêu Thuật.
Đêm ấy, ta nghỉ ngơi sớm.
Nhưng do đã quỳ trong tuyết một lúc lâu, đầu gối lạnh buốt đến thấu xương.
Nhắm mắt lại đã lâu mà vẫn không ngủ được.
Tiêu Thuật về trễ hơn.
Hơi nóng phả ra khi hắn nằm xuống bên cạnh ta.
Đêm rất yên tĩnh, chỉ còn tiếng bước chân tuần tra lác đác bên ngoài lều trại.
Bên cạnh, Tiêu Thuật đột nhiên trở mình, hướng mặt về phía ta.
Ta chẳng hiểu sao lại cảm thấy hơi bối rối.
Lại im lặng thêm một lúc lâu, ta nghĩ hắn đã ngủ rồi.
Nhưng bất chợt nghe người bên cạnh khẽ nói, giọng rất nhẹ:
"Có phải rất kỳ lạ không, mỗi khi nàng ở bên, ta luôn có thể nghỉ ngơi một chút."
Nói xong, như thể hắn nhận ra mình vừa lỡ lời, liền khẽ bật cười.
Bất ngờ, một bàn tay nhẹ nhàng gạt qua đầu ta, hương thơm nhàn nhạt thoáng qua.
Chỉ trong chớp mắt, ta đã bị kéo vào trong vòng tay của hắn.
Một lúc lâu sau, ta mở mắt, áp mặt vào lồng n.g.ự. c hắn, không dám nhúc nhích.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!