Chương 46: Cõi lòng nát tan

Cam Lâm cung.

Chúc Vân Tuyên tựa vào tháp nghỉ ngơi, qua một lúc sau cũng vô tình ngủ thiếp đi. Chúc Vân Cảnh lúc này cũng tiến cung đi vào liếc mắt nhìn, kế đó không chần chừ đứng ở đó thêm nữa mà xoay người đi tới thiên điện.

Cả người tiểu hoàng tử giờ đây đâu đâu cũng châm đầy kim, hiện đang được ngâm mình trong thùng nước ngâm thuốc, hơi thở của đứa bé rất đỗi yếu ớt, những ma ma ai nấy cũng hết sức cẩn trọng đỡ lấy, còn Phương thái y thì quỳ gối ở một bên không ngừng cầm kim châm lên.

Đứa bé này tính đến nay đã sinh hơn hai mươi ngày, mỗi ngày ít nhất đều phải châm kim tắm trong nước thuốc hai canh giờ, khiến cho thân thể non mềm nhỏ bé kia khắp nơi đều chi chít lỗ kim nhìn trông cực kỳ đáng thương, nhưng cho dù có không cam lòng sao cũng phải nhịn, bởi đây chính là phương pháp duy nhất có thể cứu tiểu hoàng tử sống sót.

Cũng may đứa bé này đủ ngoan cường, mặc dù nhiều lần suýt chút nữa bó tay không cứu được nữa, thế nhưng đến cuối cùng nhóc con vẫn chống một hơi giãy dụa gắng gượng vượt qua, hiện tại đang dần dần có chuyển biến tốt.

Chúc Vân Cảnh ngồi xổm người xuống giơ tay vuốt ve gương mặt bé con, đồng thời lên tiếng hỏi Phương thái y: "Phải đợi bao lâu nữa mới bắt đầu tốt lên?"

Vừa châm xong cây kim cuối cùng, lão thái y xoa xoa mồ hôi trên trán trả lời Chúc Vân Cảnh: "Khoảng chừng mấy ngày nữa là có thể ngừng châm kim, tính mạng tiểu hoàng tử hiện tại đã không còn gì nguy hiểm, thế nhưng vẫn cực kỳ yếu, e là ngày sau khó có thể như bao đứa trẻ bình thường khác…"

Chúc Vân Cảnh cau mày: "Không thể khỏi hẳn sao?"

"Sợ là hơi khó."

"Ngay cả chút biện pháp cũng không có?"

Lão thái y trầm ngâm nói: "… Lão thần có một người bạn cũ, lão ta là hậu nhân của là vị Ngu thần y người Nam Cương, y thuật của lão vượt xa lão thần rất nhiều, có lẽ lão sẽ có biện pháp cứu tiểu điện hạ, chỉ có điều lão ta thoái ẩn giang hồ đã lâu, e là sẽ không bằng lòng vào kinh."

"Ngu thần y? Chính là vị Ngu thần y nghiên cứu chế tạo sinh ra thuốc sinh tử năm đó sao?"

"Dạ thưa đúng là vị ấy."

Chúc Vân Cảnh liếc mắt nhìn tiểu hoàng tử đã bắt đầu hơi hé mắt ra, chợt lên tiếng than thở: "Được rồi, bây giờ ngươi đi viết một phong thư cho vị tiên sinh kia, chờ tiểu điện hạ đầy tháng, ta sẽ dẫn nó đi đến Nam Cương."

Bây giờ Chúc Vân Tuyên vẫn còn không chịu nghĩ thông suốt, vẫn cứ khăng khăng tự làm khó mình, nay nếu như đối phương không muốn nhìn thấy đứa bé này, chi bằng trước tiên mang nó đi cũng tốt, ngày sau thì đành phải trông chờ thời thế xem sao.

Phương thái y vội vàng đáp lại: "Dĩ nhiên là được, lão thần lập tức đi viết thư."

Ma ma ôm tiểu hoàng từ trong thùng nước ngâm thuốc ra, sau khi lau sạch thân thể cho uống sữa xong, thì nhóc con bình thường sẽ ngủ thiếp đi, lần này lại hiếm khi thấy vẫn còn tỉnh, lúc Chúc Vân Cảnh ôm lấy, còn bất giác nở một nụ cười với hắn.

Trong lòng Chúc Vân Cảnh bị nụ cười đáng yêu kia làm cho tan chảy, không nhịn được cúi đầu dùng chóp mũi cạ cạ gương mặt non mềm của bé con, rồi lại ôm đến chính điện.

Chúc Vân Tuyên lúc này vẫn còn tựa người nằm trên tháp, đang ngẩn người lơ đãng nhìn ra bụi hoa xuân lấp ló bên ngoài cửa sổ.

Nghe được tiếng cười của Chúc Vân Cảnh, Chúc Vân Tuyên chợt quay đầu về, chợt trông thấy Chúc Vân Cảnh đang cười đến là vui vẻ nắm bàn tay nhỏ xíu của tiểu hoàng tử làm bộ nhẹ nhàng cắn lấy. Ánh mắt Chúc Vân Tuyên khẽ ngây ra, trong lúc bản thân chưa phản ứng kịp, Chúc Vân Cảnh đã ôm đứa bé ngồi xuống bên cạnh hắn.

Chúc Vân Tuyên không được tự nhiên hơi dịch người cách ra một chút, tầm mắt bắt đầu nhấp nháy vội nhìn đi chỗ khác, nhưng có vẻ Chúc Vân Cảnh vẫn chưa phát hiện ra, toàn bộ sự chú ý đang đặt trên người đứa bé, sau lại thuận miệng nói với Chúc Vân Tuyên: "Hiếm khi có một ngày ta đến, mà vật nhỏ này không ngủ, đệ nhìn xem ánh mắt của nó to tròn vô cùng, quả thực giống y như đúc đệ khi còn bé."

Chúc Vân Tuyên không đáp, Chúc Vân Cảnh chợt để sát đứa bé lại gần cho hắn nhìn xem. Lần này Chúc Vân Tuyên không tránh né, chỉ vừa liếc mặt nhìn đứa bé nằm trong tã lót một cái, không ngờ nhóc con này lại nở nụ cười. Chúc Vân Tuyên khẽ run run, lại cúi đầu nhìn xuống, một ngón tay của hắn đã bị nhóc cầm lấy.

Chúc Vân Tuyên thoáng chốc trở nên hoảng hốt, thế nhưng không có giật tay ra. Chúc Vân Cảnh nhìn cảnh tượng này lấy làm vui vẻ nở nụ cười: "Không nghĩ tới vật nhỏ này bây giờ lại còn có chút sức như vậy, so với lúc ra đời đã xem như tốt hơn rất nhiều."

"… Phương thái y nói thế nào?"

"Mỗi ngày đều phải châm kim, tắm thuốc, khoảng chừng phải làm thêm mấy ngày nữa, đợi đến khi đầy tháng có lẽ sẽ dần tốt hơn, nhưng nếu muốn đứa bé này hồi phục khoẻ mạnh như những đứa trẻ bình thường khác, thì có vẻ phải xem số mạng của nó."

"Cho dù nó có ở lại đây… Đệ cũng không thể chăm sóc tốt cho nó…"

Chúc Vân Cảnh chỉ đành thở dài: "Được rồi, đệ không muốn thì thôi, ta ôm nó đi là được chứ gì, nhóc con này thật là đáng thương, còn nhỏ như vậy đã phải cách xa cha mình, tương lai sau này phải làm sao bây giờ đây."

Chúc Vân Tuyên thấp giọng lẩm bẩm: "Chờ nó lớn rồi… Để nó báo hiếu lại với huynh."

Chúc Vân Cảnh buồn cười đáp lại: "Ta đã có những hai đứa, cần gì phải đi cướp con trai của đệ chứ, ta tạm thời giúp đệ nuôi nấng nó, về sau bất cứ khi nào đệ nghĩ lại đều có thể đến ôm con về."

Chúc Vân Tuyên cụp mắt không nói năng gì, Chúc Vân Cảnh bèn chép miệng nói tiếp: "Dù gì đệ cũng là cha nó, đặt cho nó một cái tên đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!