Chúc Vân Cảnh vừa nhận được tin tức Chúc Vân Tuyên đột nhiên lên cơn đau liền vội vã tiến cung, khi hắn đến nơi đã gần đến giờ dần, Chúc Vân Tuyên tính ra đã đau những ba canh giờ, trong lúc đó cả người cứ vật vờ hôn mê đến mấy lần, Phương thái y lúc này đang đổ môi hôi hột thận trọng châm kim cho đối phương.
Thấy Chúc Vân Tuyên đau đến mức không còn biết trời trăng gì, cả người cứ run rẩy cuộn tròn lại, hai con ngươi Chúc Vân Tuyên mạnh mẽ co rụt theo: "Chuyện này là sao? Ta nhớ lúc chiều bệ hạ vẫn còn rất khoẻ kia mà, sao bây giờ đột nhiên thành ra như vậy?!"
Vừa châm cây kim cuối cùng xuống, cả người Chúc Vân Tuyên bất ngờ trở nên lên cơn run lẩy bẩy kịch liệt chưa từng thấy, sau đó bất giác nằm xụi lợ trên giường. Phương thái y vội xoa mồ hôi trên trán, nói với Chúc Vân Cảnh: "Quốc Công gia, e là bệ hạ… Bệ hạ sắp sinh, việc châm kim này chỉ là biện pháp trì hoãn được một thời gian ngắn, nếu như không chịu lấy đứa con ra nữa, thì tính mạng của bệ hạ cùng hoàng tử sẽ gặp nguy hiểm."
Chúc Vân Cảnh đương nhiên biết những chuyện này, việc nam tử sinh sản hoàn toàn không giống với những nữ tử tầm thường, nếu như chưa tới thời cơ chín muồi thì cho dù có làm như thế nào cũng không thể động vào, chỉ có thể chờ đến khi cái thai muốn ra ngoài thì mới có thể lấy ra, đương nhiên cũng có tình huống đứa nhỏ không kịp đợi đủ ngày đủ tháng đã muốn đi ra, vào lúc này nhất định phải sinh nó ra, không thể trì hoãn thêm, bằng không sẽ là một xác hai mạng.
"Hiện tại sắp sinh? Không phải còn một tháng nữa hay sao?!"
"Lúc trước lão thần đã từng nói… Bệ hạ dưỡng thai không tốt, cho nên có khả năng sẽ sinh non…"
Chúc Vân Cảnh vừa tức vừa vội, chỉ đành ngồi xuống ở bên giường nắm chặt tay Chúc Vân Tuyên, đồng thời nhẹ giọng gọi hắn: "A Tuyên, A Tuyên, đệ nghe ta nói không?"
Bên mi mắt Chúc Vân Tuyên khẽ giật giật, hắn chầm chậm mở mắt ra mê man nhìn Chúc Vân Cảnh: "Huynh, đệ khó chịu…"
Chúc Vân Cảnh vỗ nhẹ lên mu bàn tay dỗ dành em trai mình: "Đừng sợ, lát nữa sẽ ổn thôi, chờ đến khi hài tử sinh ra xong là không sao rồi."
Chúc Vân Tuyên run lên, trưng ra vành mắt đỏ ngầu lắp bắp nói: Đứa nhỏ.. đứa nhỏ thế nào rồi?"
"Đứa nhỏ không sao, chờ một lát nữa thôi là được rồi, đừng lo lắng."
Nhờ có sự động viên của Chúc Vân Cảnh, cả người Chúc Vân Tuyên từ từ thả lỏng ra, hắn chỉ đành mỏi mệt nhắm mắt lại. Chúc Vân Cảnh ôm lấy đối phương để hắn tựa lên người mình, sau đó giơ tay ra nhận lấy chén thuốc thổi cho nguội: "Uống thuốc xong sẽ không khó chịu nữa."
Chúc Vân Tuyên không hỏi gì nhiều mà vô cùng ngoan ngoãn uống hết chén thuốc, khi uống xong chợt tựa vào Chúc Vân Cảnh thì thào: "Huynh, sau khi đứa bé sinh ra… Huynh cứ ôm nó đi đi…"
"Nói linh tinh gì đó, đứa bé vốn là hoàng tử của bệ hạ, chính là dõng dõi hoàng tộc, sao ta có thể đem đi được chứ."
Chúc Vân Tuyên khe khẽ lắc đầu, trong đầu giờ đây dường như mỗi lúc một thêm nặng nề, khiến hắn cảm thấy uể oải mệt mỏi không sao tả được, chỉ trong một thời gian ngắn đã bắt đầu hôn mê lần nữa.
Chúc Vân Cảnh thở phào nhẹ nhõm, đặt Chúc Vân Tuyên nằm thẳng xuống giường, sau đó mở miệng hỏi Phương thái y: "Còn phải đợi bao lâu nữa?"
"Nửa canh giờ sau có thể lấy đứa nhỏ ra." Lão thái y nói một cách tràn đầy tự tin.
Chúc Vân Cảnh giúp Chúc Vân Tuyên cởi y phục ra, lúc bấy giờ khi nhìn thấy hình xăm đóa hồng mai diễm lệ nở rộ ở bên hông trái đối phương, vẻ mặt thoáng chốc lạnh như băng: "Đây là cái gì?"
Cao An quỳ xuống đất nghẹn ngào nói cho hắn biết: "Là Chiêu vương ép buộc bệ hạ, bệ hạ thực sự không muốn, khi đó Chiêu vương uy hiếp bệ hạ, bệ hạ mới không thể không từ chối…"
Chúc Vân Cảnh siết chặt tay cuộn thành nắm đấm căm hận nói: "Hắn quả nhiên có chết một trăm lần cũng không đủ."
Lão thái y đã chuẩn bị đầy đủ sẵn sàng từ trước, lúc này liền cầm dao găm đã được hơ qua lửa dán lên bụng nhô cao của Chúc Vân Tuyên, rồi chầm chậm rạch trên đó một đường.
Chúc Vân Cảnh dời tầm mắt đi chỗ khác, không đành lòng nhìn thêm.
Nửa giờ sau, một tiếng khóc nỉ non yếu ớt vang lên, Phương thái y hết sức cẩn thận nâng một đứa trẻ sơ sinh người bê bết máu lên giao cho ma ma Chúc Vân Cảnh dẫn theo từ trong phủ tới, xong xuôi mới bắt đầu khâu vết thương lại cho Chúc Vân Tuyên.
Ma ma hết sức vui vẻ hô lên: "Đúng là tiểu hoàng tử!"
Chúc Vân Cảnh liếc mắt nhìn hài tử, lông mày cũng nhíu chặt: "Thật sự quá nhỏ…"
Hơn nữa tiếng khóc nghe qua lại yếu ớt đến vậy, căn bản nhóc con này không phải là một đứa trẻ khỏe mạnh.
Nụ cười trên mặt ma ma dần tắt lịm, đối phương không mấy hài lòng ôm tiểu hoàng tử đi rửa sạch. Phương thái y đầu đầy mồ hôi khâu vết rạch cho Chúc Vân Tuyên xong, sau khi xác định mạch tượng bệ hạ đã dần ổn định lại mới lên tiếng bẩm báo với Chúc Vân Cảnh: "Bệ hạ đã bình an vô sự, hiện tại chỉ cần chờ tỉnh lại là tốt rồi."
Lông mày đang cau có nhíu lại của Chúc Vân Cảnh vẫn chưa chịu giãn ra, ma ma lúc này ôm đứa bé vừa mới rửa sạch trở về, Chúc Vân Cảnh bèn đi đến nhận lấy từ tay ma ma nhìn kỹ một lúc, thời khác này nhóc con đã ngủ thiếp đi, không những sắc mặt vàng khè, mà hơi thở còn yếu ớt, hơn nữa thân thể đúng thật là bé tí tẹo.
Nửa năm trước khi Minh nhi vừa mới ra đời, e là thằng nhóc mà mình còn lớn hơn đứa nhỏ này gấp đôi.
Thái ý bắt mạch cho đứa nhỏ, sau khi cẩn thận kiểm tra một hồi, sắc mặt dần trở nên nghiêm trọng hơn. Chúc Vân Cảnh thấy vậy bèn lên tiếng hỏi: "Đứa nhỏ này thế nào? Nói thật."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!