Chương 37: Không quay đầu lại

Trời vừa rạng sáng, một chiếc xe ngựa vải xám tầm thường đã dừng lại ở nơi cách cửa thành đông không xa, tính ra chiếc xe kia cũng đã đậu được nửa canh giờ.

Trong xe ngựa, Chúc Vân Tuyên tựa vào thành xe nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng hai hàng lông mày nhíu chặt kia vẫn không giây phút nào thả lỏng.

Cao An ngoài xe chợt nhỏ giọng gọi hắn: "Bệ hạ, người tới rồi."

"Đỡ trẫm xuống xe."

Ngoài xe, Tăng Hoài dẫn theo một nhà già trẻ quỳ gối xuống đất thỉnh an Chúc Vân Tuyên lần cuối, bởi hôm nay chính là ngày bọn họ bị áp giải đến vùng đất lưu đày.

Chúc Vân Tuyên được Cao An đỡ xuống xe xong, liền nhanh chóng tiến lên trước giơ hay tay ra nâng Tăng Hoài đứng dậy: "

"Lão sư xin ngài đứng lên đi."

Tăng Hoài rơi lệ đầy mặt: "Thần không còn mặt mũi nào gặp bệ hạ, quả thực không còn mặt mũi nào nữa…"

Mái tóc lão dạo trước vốn chỉ là tóc hoa râm, thế mà nay đã trở nên trắng phao. Chúc Vân Tuyên trút tiếng thở dài: "Là trẫm có lỗi với lão sư mới phải, nếu như ngày đó… trẫm không làm phiền lão sư, thì lão sư hiện tại vẫn còn đang an hưởng tuổi già trong mái nhà tranh chốn thôn quê, là trẫm đối xử tệ với người…"

"Bệ hạ tuyệt đối đừng nói như vậy, là thần cô phụ sự tin tưởng của bệ hạ, do con cháu bất hiếu của thần đã gây ra họa lớn ngập trời, thần không đám làm bề tôi của bệ hạ, là lỗi của thần, tất cả đều là lỗi của thần!"

Tăng Hoài lúc này đã khóc không thành tiếng, bản thân Chúc Vân Tuyên cũng chẳng lấy làm dễ chịu gì cho cam, thế nhưng hắn lại không nghĩ ra được câu nào có thể an ủi lão sư. Đợi đến khi Tăng Hoài bình tĩnh lại một chút, hắn mới cầm lấy hộp gỗ từ tay Cao An đưa tới: "Nơi này có một ít ngân phiếu cùng đồ trang sức, lão sư cứ lấy để ra ngoài đó dùng đi."

"Thần không thể nhận. " Tăng Hoài vội vàng xua tay."Lần này thần đi vì chịu phạt, sao có thể nhận những thứ này của bệ hạ…"

"Lão sư cứ cầm đi, dù không vì mình, thì tốt xấu gì cũng nên nghĩ cho mấy đứa nhỏ trong nhà."

Đứa chắt trai mới hơn một tuổi của Tăng Hoài đang được phụ thân ôm quỳ trên mặt đất, chóp mũi cậu nhóc con đã bị đông lạnh đến đỏ chót, chỉ biết trưng đôi mắt ngây thơ nhìn xung quanh không hiểu đang xảy ra chuyện gì. Chúc Vân Tuyên nhìn xong, lại não nề thở dài, sau đó lên tiếng khuyên nhủ lần hai: "Bên trong không có bao nhiêu bạc, cũng chỉ đủ cho mọi người chi tiêu hằng ngày, lão sư cứ nhận lấy đi."

Vừa dứt lời, hắn liền nghe thấy tiếng khóc của đám trẻ thơ cùng phụ nữ trong nhà. Tăng Hoài do dự một hồi lâu, cuối cùng vẫn cắn răng nhận lấy hộp gỗ. Chúc Vân Tuyên lại nói: "Đợi qua hai ba năm nữa, trẫm sẽ nghĩ cách đặc xá cho mọi người, đến lúc đó lão sư có thể dẫn người nhà trở về quê hương."

Tăng Hoài chợt ngã khụy xuống muốn quỳ gối dập đầu lạy Chúc Vân Tuyên, thế nhưng đã bị hắn cản lại: "Lão sư không cần phải làm như vậy."

Tăng Hoài giơ tay lau chùi nước mắt, cố gắng ổn định lại tâm tình kích động mãnh liệt của mình, một lát sau chợt trầm giọng nghẹn ngào nói với Chúc Vân Tuyên: "Có một chuyện, thần vốn đang định sai người báo cho bệ hạ, là do tên cháu trai nghiệp chướng của thần nói rằng lúc trước khi nó đang ăn chơi chè chén với người ngoài, thì nghe được người ta nói trong đại doanh kinh nam có người cầm quân lương triều đình phân phát cho đem ra bên ngoài mở sòng bạc cho vay nặng lãi, ôm ấp mưu đồ sinh lời kếch xù, đứa cháu nghiệp chướng của thần cũng từng được người ta kéo đến sòng bạc này một lần, dường như là vị Trương nguyên soái cùng Lưu phó soái kia cũng có tham dự trong đó. Nếu bệ hạ không ngại, có thể phái người đi đều tra thử xem sao, một khi có thể tìm được chứng cứ xác minh, thì bệ hạ sẽ có cớ danh chính ngôn thuận khai trừ hai người này, đến lúc đó xem như mạnh mẽ chặt đứt một tay của Chiêu vương, đồng thời cũng có thể thừa dịp cơ hội thu hồi đại doanh kinh nam về."

Nghe vậy, đôi mắt của Chúc Vân Tuyên cũng trở nên âm trầm đi: "Trẫm biết rồi, đa tạ lão sư nhắc nhở."

Tăng Hoài lùi về sau một bước, kiên quyết muốn hành lễ với Chúc Vân Tuyên: "Có thể được bệ hạ tự mình đưa tiễn, thì đời này của lão thần không còn tiếc nuối gì nữa, nay thần đi rồi, mong rằng ngày sau bệ hạ nhất định phải tự bảo trọng nhiều hơn."

Chúc Vân Tuyên đỏ hoe đôi mắt gật đầu: "Lần này đường xá xa xôi, trẫm đã căn dặn người để mắt quan tâm đến lão sư cùng người nhà trên đường đi, xin lão sư bảo trọng, sau này ắt sẽ còn gặp lại."

Đưa mắt nhìn cả nhà Tăng Hoài dần đi ra khỏi cửa thành xong, Chúc Vân Tuyên lại đứng trong tiết trời rét buốt này thêm một hồi lâu, mãi cho đến khi Cao An khẽ nhỏ giọng nhắc nhở hắn nên trở về, thì Chúc Vân Tuyên mới khẽ thu hồi ánh mắt lơ đãng mờ mịt kia, sau đó nhắm mắt lại, xoay người lên xe.

Khi trên đường trở về thì trời đã sáng choang, hai bên phố xá đông đúc náo nhiệt lúc này đâu đâu cũng có những quầy hàng rong, trong không khí ngập tràn mùi thơm của đồ ăn. Đi được giữa chừng, Cao An bèn lên tiếng hỏi Chúc Vân Tuyên: "Bệ hạ ngài có muốn ăn chút đồ hay không? Nô tài nghe người ta nói điểm tâm của mấy cửa tiệm ở đây cũng không tệ lắm."

Chúc Vân Tuyên đẩy cửa sổ ngoái đầu nhìn ra bên ngoài, cảnh tượng phố xá đông đúc rộn người người qua kẻ lại không ngừng biến hóa trong mắt hắn, sau đó dần dần biến thành những ảo ảnh bóng mờ chất chồng lên nhau.

Cao An lần gọi hắn lần nữa: "Bệ hạ.."

Chúc Vân Tuyên bừng tỉnh, tầm mắt cũng ngưng lại nhìn quầy hàng hoành thánh của một đôi vợ chồng già hết một lúc lâu, sau mới lên tiếng hạ lệnh: "Dừng xe đi."

Cao An đỡ Chúc Vân Tuyên xuống xe, hiếm khi bệ hạ mới có hứng ăn như thế này, quả thực làm cho hắn cũng lấy làm vui theo: "Bệ hạ muốn ăn hoành thánh sao? Mấy quán nhỏ này không sạch sẽ, đằng trước có tiệm mì nổi danh khắp kinh thành, còn nổi tiếng với món hoành thánh, hay là chúng ta đến đó ăn đi?"

Chúc Vân Tuyên cười nhạt: "Ngươi đúng là kỳ lạ, suốt ngày chỉ vùi mình ở trong cung, vậy mà cũng biết ở bên ngoài nơi nào có đồ ăn gì ngon."

"Nô tài đều là nghe những vị cung nhân mới vào cung nói, trưởng công chúa cũng yêu thích đồ ăn ở tiệm mì kia, người thường hay phái gia đinh đi mua, chi bằng bệ hạ cứ thử xem sao?"

Chúc Vân Tuyên không mấy quan tâm tới: "Nơi nào cũng vậy thôi, cứ ăn ở đây đi."

Hắn đi vào sạp hàng, rồi tùy tiện chọn đại một cái bàn ngồi xuống, một ông lão lưng gù lúc này mới tiến đến rót cho hắn một chén trà xanh, sau đó cười hỏi: "Cho hỏi quý khách muốn ăn gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!