Chương 35: Vỡ thành từng mảnh

Cam Lâm cung.

Toàn bộ những quan chức đến bẩm chuyện đều cúi đầu thấp hết mức không dám lên tiếng nói gì, qua một hồi trầm mặc thật lâu, Chúc Vân Tuyên mới lạnh lùng hỏi: "Lão ta nói thế nào?"

Sau khi khâm sai điều tra vụ án trở về xong liền bàn giao cho hình bộ cùng đại lý tự. Hình bộ thượng thư lúc này tiến lên một bước cẩn trọng đáp: "Tăng các lão nói là do lão ta không biết dạy dỗ con cháu, nên mới gây ra sai lầm lớn, hiện tại lão cảm thấy quá mức hổ thẹn với sự tín nhiệm của bệ hạ, không còn mặt mũi nào gặp lại bệ hạ nữa, chỉ cầu xin ngài… xử tội thật nặng."

Trong lòng Chúc Vân Tuyên nặng trĩu: "… Người thật sự nói như vậy?"

"Dạ thưa đúng là vậy, người lấy danh nghĩa Tăng các lão trắng trợn vơ vét của cải ở Tần Châu chính là trưởng tôn Tăng Tấn cùng hai người cháu trai khác, trong họ hàng cũng tham dự vào, việc chiếm đoạt đất đai Tần Châu, Dự Châu đã có nghe phong thanh từ lâu, sau đó dồn dập không ngừng lan rộng, bọn họ dựa vào thế lực Hiển vương, mới đầu chiếm đoạt những mảnh đất không có chủ, về sau dần dần liền biến thành xâm chiếm dân đoạn, con cháu cùng người thân Tăng các lão mới chỉ bị lôi kéo tham gia được mấy tháng nay, thế nhưng số ruộng đất chiếm đoạt cũng đã nhiều đến năm trăm khoảnh."

"Thế trước đó Tăng Hoài có biết đến chuyện này không?"

"Dường như là không biết, lúc chúng thần đi vào nhà lão, thì Tăng Tần đã bị Tăng các lão dùng roi đánh đến da tróc thịt bong, chỉ còn lại hơi thở, khi đó Tăng các lão cứ quỳ mãi trên đất không chịu đứng lên, còn luôn miệng nói nguyện lấy cái chết tạ tội."

Chúc Vân Tuyên bừng tỉnh, chợt nhớ lại cảnh tượng nghèo khó ngày đó khi đến thăm nhà Tăng Hoài, lão sư của hắn xưa nay cũng không phải người tham vinh hoa phú quý, cho nên hắn tin tưởng Tăng Hoài thực sự không hay không biết gì đến chuyện kia: "Kẻ lôi kéo bọn họ gia nhập là người phương nào?"

"… Dạ bẩm chính là Hiển vương, theo như Tăng Tấn khai nhận, hắn ta đã làm quen với một quản sự của Hiển vương trong một dịp tình cờ gặp nhau trong tửu lâu, sau khi bị người kia đầu độc thuyết phục một phen xong, mới gạt Tăng các lão, đồng thời liên lạc với người thân cùng nấy biểu huynh đệ dưới quê nhà để cho bọn họ đi theo làm việc cho Hiển vương, về sau khi bắt đầu hưởng thụ sự vinh hoa phú quý, thì càng ngày càng lún sâu vào."

Chúc Vân Tuyên nện một cú lên trên ngự án, hắn sớm đã biết cái gã Hiển vương này thế nào cũng sẽ gieo tai họa, chỉ là không nghĩ tới chuyện như vậy mà gã ta cũng làm được: "Các ngươi vừa nói chuyện này cũng đã bắt đầu nghe đồn đại đã lâu, thế vì sao trước giờ vẫn chưa có ai chịu đi tố giác với triều đình?"

Quan chức bẩm chuyện bỗng cúi đầu thấp hơn nữa, cứ quanh co không dám nói thẳng vào vấn đề: "Từ khi tiên đế tại vị đã có người đề cập tới, chỉ là…"

Không cần đối phương nói tiếp, Chúc Vân Tuyên cũng hiểu ra, e là cho dù phụ hoàng hắn có biết những chuyện này, cũng sẽ mắt nhắm mắt mở không quan tâm tới mà thôi, dù gì vị bá phụ này của hắn dạo trước cũng từng dốc sức giúp Chiêu Dương đế đăng cơ, tuy rằng hiện tại không xem đứa cháu này ra gì, nhưng trong khoảng thời gian hơn hai mươi năm trước vẫn luôn phục tùng trung thành với Chiêu vương, Chiêu Dương đế cũng vô cùng coi trọng gã.

Chẳng qua chỉ là chiếm chút đất đai mà thôi, Chiêu vương đế dĩ nhiên sẽ không vì chuyện nhỏ nhặt này mà làm khó làm dễ gã, về sau Hiển vương liền được nước làm tới, không chỉ chiếm một mình, mà còn bắt đầu lôi kéo trọng thần triều đình cùng đám vương công quý tộc khác theo cùng, đồng thời nhờ vào đó mà lôi kéo người ta về phe mình.

"Còn một chuyện nữa, chính là việc này dường như cũng có liên quan đến Chiêu vương."

Vừa nghe xong, hai hàng lông mày Chúc Vân Tuyên gắt gao nhíu chặt: "Chiêu vương? Hắn lại làm ra chuyện gì?"

"Chúng thần căn cứ theo lời khai của Tăng Tấn, đi thẩm vấn quản sự phủ Hiển vương, thì người kia nói rằng muốn dùng biện pháp này để đe dọa lôi kéo Tăng các lão về phe mình, biện pháp này chính là do một vị môn khách phủ Chiêu vương chỉ cho Hiển vương, lúc đầu Hiển vương chỉ đơn giản muốn lôi kéo Chiêu vương, sau đó người bên phủ Chiêu vương nói với gã ta rằng so với Chiêu vương, thì bệ hạ tín nhiệm… Tăng các lão hơn, vì lẽ đó cho nên chỉ cần Tăng các lão có thể nói tốt Hiển vương trước mặt bệ hạ, thì ngày sau muốn làm gì đều dễ dàng thuận lợi hơn rất nhiều."

"Bọn họ thật là to gan!" Chúc Vân Tuyên lại nện một cú lên trên ngự án, lần này bản thân hắn thực sự tức giận: "Gọi Chiêu vương tới cho trẫm!"

"Bệ hạ không cần kêu người, thần đang ở ngay đây."

Lương Trinh chậm rãi thong thả tiến vào trong điện, song dùng điệu bộ cười như không cười nhìn lướt qua mọi người ở bên trong, cuối cùng mới quay qua Chúc Vân Tuyên: "Không biết bệ hạ triệu thần đến có chuyện gì?"

Chúc Vân Tuyên lạnh lùng nhìn hắn: "Xúi giục Hiển vương đi dụ dỗ Tăng Tấn, sau đó dùng nó như nhược điểm uy hiếp Tăng Hoài, ngươi có nhận mình làm những việc này hay không?"

Lương Trinh bất chợt nhướng mày cất tiếng hỏi vị hình bộ thượng thư kia: "Chuyện này vốn có liên quan gì đến bản vương?"

Hình bộ thượng thư nhắm mắt nói lại một lần những chuyện vừa nãy: "Quản sự Hiển vương đã ký tên đảm bảo khai nhận thành thật, hắn quả thật nói chính là môn khách của Chiêu vương ngài đi xúi giục Hiển vương làm việc này."

"Môn khách*? Là vị môn khách nào? Quý phủ bản vương tổng cộng cũng chỉ có mấy môn khách, không biết người ngươi nói đến là vị nào?"

— Môn khách: chỉ một số người được nuôi trong nhà tầng lớn quan chức quý tộc thời cổ đại, tại thời khắc nhất định sẽ thay chủ nhân làm việc.

Bị Lương Trinh nói chặn họng như vậy, trên mặt hình bộ thượng thư trắng đỏ đan xen nhau,  phải qua một hồi lâu sau, mới lúng túng cất tiếng thỉnh tội với Chúc Vân Tuyên: "Chúng thần không tìm được người kia, cũng không dám vào phủ Chiêu vương lục soát…"

Lương Trinh cười nhạo: "Các ngươi hiện tại cứ đi lục soát, bản vương nhất định mở rộng cửa lớn cho các ngươi tùy tiện khám xét điều tra, bản vương cũng muốn biết rốt cuộc là ai làm ra chuyện này?"

Thấy hắn vẫn duy trì thái độ ung dung điềm tĩnh, ánh mắt Chúc Vân Tuyên càng trở nên lạnh lùng hơn, đồng thời trầm giọng mở miệng: "Chiêu vương ở lại, còn những người khác lui xuống trước đi."

Đợi đến khi mọi người đi khỏi, Lương Trinh mới cong cong khóe môi mỉm cười hỏi Chúc Vân Tuyên: "Bệ hạ, ngươi muốn tự mình thẩm vấn thần sao?"

"Có phải ngươi sai người làm ra chuyện này không?"

"Đúng vậy." Lương Trinh thẳng thắn thừa nhận ngay trước mặt Chúc Vân Tuyên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!