Cam Lâm cung.
Khi Lương Trinh đặt chân vào cửa, chủ quản nội đình ti đang mở vài bức vẽ của các mỹ nhân cho Chúc Vân Tuyên xem qua.
Đại Diễn triều lập hậu tuyển phi vô cùng chú trọng đến xuất thân, xưa nay đều chỉ chọn những cô nương tiểu thư con nhà danh giá cùng quan chức, sau đó lại trải qua thêm mấy lần tuyển chọn gắt gao, đến cuối cùng thì hoàng thái hậu và hoàng đế sẽ là người quyết định vai vế cho dàn hậu cung, nếu còn sót lại sẽ ban tặng cho hoàng tử, tôn thất vương công.
Tuy rằng ở thời đại này sau khi lập hậu còn có thể sắc phong nam phi, thế nhưng phàm là nhà có chút gia thế, cũng sẽ không bao giờ đồng ý cho nhi tử nhà mình vào cung sinh con dưỡng cái, vì lẽ đó mỗi khi đến kỳ tuyển chọn đều sẽ bỏ qua danh sách ứng cử viên nam phi này, mà đương nhiên lỡ như hoàng đế có nhìn trúng lang quân nhà ai, có ý định nạp vào hậu cung, thì lại là một chuyện khác.
Bây giờ trong cung không có thái hậu, thế nên toàn bộ việc lập hầu đều do một mình Chúc Vân Tuyên làm chủ. Những nội đình ty mới đầu sẽ căn cứ theo sở thích của Chúc Vân Tuyên lựa chọn ra hơn ba trăm bức vẽ mang đến, đợi bệ hạ tùy tiện xem qua để lại tối thiểu một trăm người, sau đó sẽ mời những cô nương này tiến cung đi đến trước Chúc Vân Tuyên, cho hắn có thể lựa chọn kỹ càng thêm.
Chỉ có điều mới nhìn qua hơn mười bức, Chúc Vân Tuyên đã bắt đầu có chút mất hứng, sau một lúc ngẫm nghĩ bèn lên tiếng căn dặn cung nhân: "Đi mời Thục Hòa trưởng công chúa tiến cung, để người giúp trẫm chọn lựa."
"Nếu không thích vì sao phải còn phải miễn cưỡng như vậy? Ngay cả hoàng hậu của chính mình bệ hạ còn không chọn được còn phải chờ người đến giúp, vậy thì còn ra thể thống gì?"
Chúc Vân Tuyên xoay người lại, nhìn thấy Lương Trinh đang tiến đến gần mình, trong chớp mắt bỗng chốc ngây người ra. Tính ra cũng đã lâu rồi Lương Trinh vẫn chưa âm thầm đi đến Cam Lâm cung này, khiến cho Chúc Vân Tuyên cũng gần như quên béng đi chuyện chỉ có mình người kia mới dám không chút thông báo gì mà xông thẳng vào ăn nói ẩu tả trong Cam Lâm cung này như vậy.
Sau khi lệnh cho tất cả mọi người thu tranh vẽ lại rồi lui đi, Chúc Vân Tuyên lúc bấy giờ mới tỏ vẻ đề phòng nhìn Lương Trinh: "Chiêu vương đến đây có chuyện gì?"
Lương Trinh thoáng nhìn những bức vẽ vẫn chưa được dọn đi còn trên ngự án, mới đi ngang qua tiện tay mở một bức ra, chợt hừ cười: "Tiểu cô nương này mới mười bốn tuổi, nhìn người ta mỏng manh non nớt như vậy, bệ hạ cũng nỡ xuống tay được sao?"
Chúc Vân Tuyên cau mày, đang muốn nói thêm gì đó, thì thái giám của nội đình ti lúc này bỗng dưng quay lại lúng túng nhận lỗi rồi ôm những bức vẽ kia đi.
Lương Trinh nở nụ cười: "Thần dám khẳng định, bọn người kia tuyệt đối không phải quên thu những bức vẽ này, mà là cố tình để lại, muốn cho bệ hạ ngắm nhìn lâu chút."
"Nếu đúng vậy thì có làm sao?" Thật ra mà nói Chúc Vân Tuyên cũng không để ý đến chút chuyện vụn vặt này, bản thân hắn vẫn thấu hiểu đạo lý nước quá trong ắt không có cá*.
— Nước quá trong ắt không có cá: người quá xét nét từng ly từng tí sẽ không có ai dám chơi cùng.
"Không sao cả, bệ hạ cảm thấy tiểu cô nương kia nhìn đẹp mắt không?"
Chúc Vân Tuyên dời tầm mắt đi chỗ khác, hững hờ nói: "Việc lập hậu tuyển phi vốn cũng không chú trọng nhiều đến vẻ bên ngoài."
"Vậy bệ hạ quan tâm nhất ở cái gì?" Lương Trinh nhếch nhếch khóe môi, "Tính tình, gia thế, hay là… Mắn đẻ?"
"Có liên quan gì đến Chiêu vương sao?"
Ánh mắt Lương Trinh chợt trở nên thâm trầm, song ý cười bên trong lại càng thêm nồng đậm, lúc này chợt lên tiếng thay đổi đề tài: "Hôm nay thần sẽ ở lại chỗ này."
Nghe xong, gương mặt Chúc Vân Tuyên thoáng chốc trở nên lạnh như băng, còn Lương Trinh đã tiến lên trước duỗi một tay ra vòng lấy eo hắn, cánh tay còn lại chậm rãi vuốt ve trên má nhẹ giọng thủ thỉ: "Bệ hạ, đã lâu như vậy, ngài không nhớ thần chút nào sao? Thế nhưng thần lại nhớ bệ hạ cả ngày lẫn đêm."
Chúc Vân Tuyên cố đè cơn tức giận lại không đáp trả, Lương Trinh tiếp tục tiến sát in một cái hôn khẽ lên môi đối phương: " Chuyện này đợi tối nay sẽ tính toán cùng bệ hạ."
Đêm xuống, bên trong tẩm điện thời khắc này chỉ còn lại hai người bọn họ, Chúc Vân Tuyên trầm mặc ngồi ở bên giường khẽ ôm vai, đôi tay vòng qua ôm chặt cũng đang khẽ run.
Lương Trinh ngồi xuống cạnh bên Chúc Vân Tuyên, nhẹ nhàng gỡ từng ngón tay đối phương ra rồi nắm chặt đan mười ngón vào nhau, sau mới khẽ buông một tiếng thở dài: "Bệ hạ sợ thần đến như vậy sao?"
"… Sao ngươi còn đến đây?" Thanh âm khàn khàn của Chúc Vân Tuyên có chút nghẹn ngào phớt qua, "Rốt cuộc tới lúc nào ngươi mới chịu… Buông tha cho ta?"
Lương Trinh nghe xong không nói gì, chỉ giơ tay lên nắm lấy hàm dưới đối phương, rồi ép buộc người xoay đầu qua, tiến đến gần hôn lên đôi môi của hắn.
Chúc Vân Tuyên nhắm mắt lại, giật giật đôi mi, miễn cưỡng tiếp nhận nụ hôn sâu của người kia.
Trong lúc môi lưỡi quấn quýt dây dưa nhau, Lương Trinh khẽ nỉ non lên tiếng: "Đời này sẽ không buông."
Bị đè xuống tiến vào từ phía sau, nhưng thân thể Chúc Vân Tuyên vẫn căng thẳng đến độ co rúm lại, chỉ đành cắn chặt hàm răng không bật ra âm thanh gì. Lương Trinh khom người, in đôi môi khô khan của mình dọc theo cột sống của đối phương, sau đó chợt dán sát lên đóa hồng mai nở rộ bên hông kia, một bên tiếp tục ra vào, một bên cảm nhận hơi thở không ngừng run rẩy của người dưới thân mình.
Chúc Vân Tuyên nhắm chặt đôi mắt đang không ngừng rỉ nước lại, cũng không biết bản thân đang cảm thấy đau đớn, hay là thoải mái.
Bóng đêm dần sâu, ngay cả ánh sáng những chiếc đèn lồng giờ đây dường như cũng trở nên ảm đạm đi nhiều, bên trong gian phòng kia, ánh nến bập bùng khẽ chiếu rọi hai thân ảnh mơ mơ hồ hồ quấn quýt lấy nhau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!