Cảnh Thụy năm thứ nhất tháng giêng, tân đế hạ chỉ, chiếu cho nguyên thái sự Đông cung tức Tăng Hoài cùng lễ bộ thượng thư Nghiêm Sĩ Học tiến vào các, cũng như lệnh Tăng Hoài đảm nhiệm chức trách thủ phụ đại thần đứng đầu.
Lương Trinh lần đầu tiên nhìn thấy vị tân thủ phụ đã qua bảy mươi này là lúc ở bên trong ngự phòng Cam Lâm cung, vẻ mặt khi đó của lão tỏ ra cực kỳ nghiêm nghị thận trọng. Lương Trinh thấy vậy không khỏi buông tiếng thở dài, cốt là từ sau khi tiểu hoàng đế đăng cơ đã mỗi lúc trở nên một nghiêm khắc chỉn chu rồi, bây giờ lại có thêm một ông lão cổ hủ ân cần kề bên dạy bảo, sợ là ai kia sẽ bị ảnh hưởng rồi lây nhiễm những bản tính kia thì mệt.
Chúc Vân Tuyên hiện tại đang bàn bạc chính sự cùng Tăng Hoài, còn Lương Trinh xưa nay vẫn là một vị khách không mời mà đến, hiện đang đứng một bên làm khán giả vểnh tai nghe, một hồi sau mới biết Chúc Vân Tuyên đang nói đến chuyện muốn sắc phong một tước quốc công cho phu nhân Định Viễn hầu. Nghe xong xuôi, hắn cũng không chịu đứng yên mà lên tiếng nói: "Định Viễn hầu lập vô vàn chiến công cũng chỉ mới có một hầu vị, bây giờ bệ hạ vung tay quá trớn lại định ban công tước cho phu nhân của hắn sao?"
Chúc Vân Tuyên như chẳng thèm quan tâm đến giải thích qua loa: "Năm đó hầu phu nhân thủ vệ Quỳnh Quan, coi như cũng có công lao, vốn là nên luận công ban thưởng."
"Tính ra vẫn kém xa so với Định Viễn hầu, bệ hạ làm vậy không sợ người đời chê trách?"
Chúc Vân Tuyên cười giễu: "Thế Chiêu vương ngươi có công lao gì, mà mới vừa qua tuổi hai mươi liền được ban thưởng vương tước vậy?"
Lương Trinh cười cười, trưng ra điệu bộ như không có vấn đề gì cả: "Nếu như bệ hạ muốn biến bản thân mình thành người thiên vị như tiên đế, đồng thời không sợ tiếng người ngoài bàn tán nghị luận thì cứ tự nhiên làm."
Tăng Hoài đứng ở một bên nghe đến đây cũng phải cau mày lên tiếng nhắc nhở hắn: "Kính xin Chiêu vương cẩn trọng lời ăn tiếng nói của mình."
"Thần là vì muốn tốt cho bệ hạ, " Lương Trinh chỉ nhìn Chúc Vân Tuyên, "Chỉ sợ bệ hạ hành động theo cảm tình quá thẳng thắn khiến người ta lời ra tiếng vào mà thôi."
"Ý trẫm đã quyết, Chiêu vương không cần nhiều lời nữa." Chúc Vân Tuyên lạnh nhạt ngắt ngang đối phương.
Lương Trinh nghe vậy liền dứt khoát ngậm miệng, không nói nữa. Phu nhân Định Viễn hầu là một nam nhân, mà người nam nhân này chính là vị thái tử huynh trưởng bị phế truất năm đó giả chết trốn đi, vì thế cho nên đừng nói chuyện ban công tước, mà cho dù muốn phong vương, thì cũng chỉ là cần một câu nói của Chúc Vân Tuyên mà thôi.
Chúc Vân Tuyên không quan tâm đối phương nữa, mà tiếp tục thương nghị vấn đề khác với Tăng Hoài, chuyện là về những năm gần đây bọn cướp đã bắt đầu hoành hành ở khu vực vùng duyên hải phía nam, nay đã thành mối họa, đặc biệt là ba năm trước sau khi mở ra luật cấm hải thì những kẻ cường đạo kia ngày một vênh váo hơn, bọn chúng cướp đốt hiếp giết không có việc xấu nào là không làm, khiến cho bộ phận quân binh thủy sư ở vùng Mân Việt vì đó mà trở thành một phần cực kỳ quan trọng, thế nhưng vị tổng nguyên soái Mân Việt tháng trước đã xin hưu an dưỡng tuổi già, thế nên bây giờ Chúc Vân Tuyên muốn điều Định Viễn hầu Hạ Hoài Linh đến Mân Việt tiếp nhận ví trí tổng nguyên soái thủy sư ở khu vực này.
Tăng Hoài suy nghĩ chốc lát, song do dự nói: "Định Viễn hầu trấn thủ Quỳnh Quan nhiều năm, nay Bắc Di đã bình định, thành ra có đưa hắn điều ra nam cũng không có gì là không thể, chỉ là hắn không có kinh nghiệm ở mảng quân sư trên biển, e là có chút không được thích hợp."
Chúc Vân Tuyên lắc đầu: "Chuyện này tính ra cũng không cần lo, Định Viễn hầu vốn là một con người toàn tài, trẫm tin là cho dù đối phương hoàn toàn không có kinh nghiệm gì vẫn có thể nhanh chóng thích ứng được."
"Bệ hạ đã có chủ ý của mình, vậy lão thần cũng không ý kiến gì."
Lương Trinh chen vào lần hai: "Bệ hạ quả nhiên là cực kỳ tin tưởng vị Định Viễn hầu kia, ngay cả Mân Việt cũng muốn giao vào trong tay hắn."
Chúc Vân Tuyên lạnh lùng nhìn sang: "Thế Chiêu vương thấy thế nào? Không lẽ Chiêu vương có ứng cử viên nào sáng giá hơn để chọn sao?"
"Chuyện bệ hạ định đoạt" Lương Trinh khẽ cười, rồi nói tiếp: "Thì tất nhiên thần không có dị nghị gì, chỉ là chẳng hay ứng cử viên tiếp nhận vị trí tổng nguyên soái Quỳnh Quan…"
Chúc Vân Tuyên nói: "Định Viễn hầu có tiến cử với trẫm phó nguyên soái Quỳnh Quan Đinh Dương, người này dũng mãnh thiện chiến, can đảm hơn người, trong cuộc chiến bình định Bắc Di đã từng lập được công lao, cho nên trẫm đang định thăng chức cho hắn trở thành tổng nguyên soái."
"Đinh Dương?" Lương Trinh khẽ nheo cặp mắt lại, "Là ứng cử viên do Định Viễn hầu đề cử?"
"Có gì không thích hợp sao?"
"Thần cho rằng tân tổng nguyên soái Quỳnh Quan nên được điều từ kinh thành, theo như thần thấy, thì phó nguyên soái đại doanh kinh nam Từ Sâm là thích hợp nhất."
Giọng điệu Chúc Vân Tuyên trở nên trầm đi: "Vì sao phải đặc biệt điều từ trong kinh đến? Đinh Dương căn bản đã chỉ huy quân lính ở Quỳnh Quan trong nhiều năm qua, căn bản không ai hiểu rõ tình hình bên kia hơn hắn."
Lương Trinh không hề nghĩ vậy: "Thần nhớ tới lúc trước khi Định Viễn hầu mang binh xuất chinh Bắc Di, thì lúc trở về cũng là bởi vì người phó soái Đinh Dương này tham công liều lĩnh, suýt chút nữa đã gây ra sai lầm tai hại làm thất thoát mấy vạn binh mã của ta, tuy là sau đó có lập được quân công bù trừ tội lỗi, thế nhưng người như vậy thật sự không thích hợp trở thành nguyên soái đứng ở đầu đàn."
Tăng Hoài tranh luận: "Những chuyện này cũng đã là chuyện năm xưa, lão nghe nói sau đó cũng là do vị phó soái này bày ra kế, cho nên Đại Diễn ta mới có thể quét sạch toàn bộ Bắc Di trong khoảng thời gian ngắn như vậy."
"Vì lẽ đó ta mới nói, là hắn lấy công bù trừ tội. " Lương Trinh nhướng mày, "Trước đây do có Định Viễn hầu còn ở đó có thể quản chế hắn, bây giờ nếu như cho hắn lên làm chủ soái, thì e là khi đụng tới chuyện gì khiến hắn kích động không thể kiểm soát được bản thân mà tiếp tục tham công thì làm sao bây giờ? Quỳnh Quan là cửa khẩu Tây Bắc quan trọng nhất của Đại Diễn ta, chẳng lẽ Tăng các lão thấy việc giao quyền thủ lĩnh vào trong tay người như vậy thật sự có thể yên tâm được sao?"
Tăng Hoài không đồng tình ý kiến trên: "Vậy người Chiêu vương tiến cử càng không thích hợp cái người Từ Sâm này tuy là phó nguyên soái đại doanh kinh nam, thế nhưng lại chưa từng ra chiến trường, vậy chúng ta điều một vị tướng lĩnh hoàn toàn không có kinh nghiệm gì chỉ hiểu được lý thuyết suông ra biên quan để làm gì?"
"Bản vương cho rằng ngay cả chút lý luận suông kia có khi Tằng các lão cũng không biết, vậy nên về mấy chuyện điều binh khiển tưởng này bản vương nghĩ Tăng các lão đừng nên xen vào sẽ tốt hơn." Lương Trinh cười giễu: "Hiện nay phương bắc đã hòa bình, trong thời gian ngắn cũng sẽ không nổi lên chiến sự, chỉ cần bảo vệ được cửa ải, thì cho dù không hiểu được chiến đâu xông pha gì cũng không thành vấn đề, ưu điểm lớn nhất của Từ Sâm chính là tính thận trọng, một người như vậy phái đi trấn thủ Quỳnh Quan không phải thích hợp hơn sao, hơn nữa mà nói, nếu không có kinh nghiệm thì có làm sao? Định Viễn hầu có thể làm nguyên soái thủy sư, thì phó soái Từ Sâm cũng có thể đi thủ biên quan."
Bị Lương Trinh không chút khách khí chế nhạo một phen, sắc mặt Tăng Hoài rốt cuộc đã có chút khó coi, ngay cả giọng điệu cũng cứng lại mấy phần: "Chiêu vương cố ý muốn điều người từ trong kinh đến Quỳnh Quan rốt cuộc là có ý gì?
Mọi người ai mà không biết Lương Trinh vốn xuất thân từ đại doanh kinh nam, mặc dù hiện tại đã không còn đảm nhiệm chức vụ tổng nguyên soái đại doanh, thế nhưng dù sao cũng đang nắm trong tay toàn bộ quyền kiểm soát ở toàn bộ kinh thành cùng các vùng lân cận, trong đó bao gồm có cỏ hai đại doanh, ước tính quân trấn giữ kinh thành cùng cấm vệ quân hoàng cung đã khoảng chừng hai mươi lăm vạn binh mã, toàn bộ đó đang thuộc sự điều lệnh của hắn, mà về tổng nguyên soái đại doanh kinh nam và hai vị phó nguyên soái kia cũng là tâm phúc của hắn, hiện tại hắn cứ khăng khăng muốn người của mình đến Quỳnh Quan, nếu là người tinh tường, thì ai mà không biết hắn đang có mưu đồ nắm giữ hết binh mã thiên hạ vào trong lòng bàn tay chứ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!