Chương 49: Thanh thạch chi kinh

Ký túc xá của Sài Thiệu trong vương phủ tốt hơn so với thị vệ bình thường, gã có một gian tiểu viện đơn độc, trong viện có một gốc cây hoè cao lớn, thời điểm giữa mùa xuân, cây hoè lắm cành nhiều lá, dày như che lấp kín căn phòng.

Ký túc xá chia làm hai gian nội ngoại, bên trong là phòng ngủ, gian ngoài là thư phòng và nơi sinh hoạt.

- Ký túc xá của Tự huynh không tệ, còn tốt hơn bên kia của tôi!

Trương Huyễn nhìn cây hoè già trên đầu cười nói.

Hắn cũng vừa mới dọn nhà, giống như Sài Thiệu cũng có một căn phòng hai gian nội ngoại, tuy nhiên trong sân trống rỗng, thiếu mất một cây đại thụ.

- Nếu như đệ thích, chúng ta đổi ký túc xá cho nhau là được, cây đại thụ này sẽ mang đến phiền toái mà đệ không tưởng tượng nổi, sáng sớm mỗi ngày quạ cãi nhau ầm ĩ, có đôi khi huynh hận không thể vung búa chặt gãy nó.

- Vậy hay là thôi đi!

Tự Xương giữ lại để bản thân hưởng dụng, ta chỉ nói thế thôi.

Hai người cười cười nói nói vào phòng, Sài Thiệu đóng cửa phòng, cười thần bí, từ thùng lấy ra một cái hộp gỗ đưa cho Trương Huyễn:

- Đây có thể là thứ tốt đấy!

Huynh mất sức lực rất lớn mới lấy được.

Sài Thiệu cũng không có hoàn toàn vâng theo lời dặn dò của Đậu Khánh, Đậu Khánh muốn gã dùng một loại phương thức vòng vèo đưa Thanh Thạch Kinh cho Trương Huyễn, nhưng Sài Thiệu lại muốn có được ân tình này.

- Đây là…

Trương Huyễn nhận lấy cái hộp, chỉ cảm thấy nặng trịch, cảm thấy chí ít nặng đến ba bốn cân, hắn mở hộp ra, bên trong là một phiến đá màu xanh, bóng loáng như ngọc, trên mặt khắc đầy đồ án văn tự, nhìn kỹ hơn, không ngờ là một loại phương pháp luyện công.

- Đệ không nên hỏi huynh từ nơi nào có được, huynh chỉ nói cho đệ, loại công pháp này tên gọi là Thanh Thạch Kinh, có thể ngày sau luyện thành Tụ Lực Chi Pháp, đệ vô cùng thích hợp, hơn nữa có người luyện loại công pháp này không ngờ có được ba lần đột phá.

Trương Huyễn nhẹ nhàng vuốt ve phiến đá bóng loáng này, trong lòng cảm khái thật lâu, hắn biết rõ giá trị của phiến đá xanh này.

Hắn vào Yến Vương phủ đã một tháng, vốn chỉ hy vọng ở Yến Vương học được Tụ Lực Chi Pháp cao mình, nhưng hắn dần dần mới hiểu được, Tụ Lực Chi Pháp chỉ truyền qua đời đời giữa cha con, căn bản sẽ không dạy cho người ngoài, hơn nữa luyện thành loại Tụ Lực Chi Pháp này vô cùng khó khăn, không phải có được một phần công pháp là có thể luyện thành, vẫn còn cần được người từng trải truyền thụ phần lớn kinh nghiệm thực tiễn.

Quyết tâm luyện võ của hắn vốn đã có chút dao động, nhưng từ sau khi hắn có được Bá Vương thương pháp của La Sĩ Tín, hắn mới chân chính hiểu được sự quan trọng của Tụ Lực Chi Pháp.

Bá Vương thương pháp không chỉ cần có sức lực cực lớn, hơn nữa cần phải có tốc độ biến hoá liên tục, mà cơ sở tốc độ thì ở ngay sức lực, biến hoá từ cực chậm đến cực nhanh, biến hoá từ nửa đường tăng tốc đến nửa đường giảm tốc, hết thảy điều đó đều không rời khỏi sự điều tiết của sức lực.

Không có Tụ Lực Chi Pháp làm cơ sở, hắn căn bản luyện không được Bá Vương thương pháp của La Sĩ Tín, ngay khi hắn hết đường xoay xở, Sài Thiệu lại tặng cho mình một phần công pháp Tụ Lực rất quan trọng, điều này làm sao không khiến cho Trương Huyễn lòng mang đầy cảm kích được chứ.

Hắn biết loại công pháp này có thể gặp mà không thể cầu, nhất là ngày sau công pháp có thể luyện thành, lại càng vô cùng quý báu, có lẽ thiên hạ cũng chỉ có một số ít ỏi.

- Đại ân của Sài huynh, tiểu đệ tâm lĩnh, về sau sẽ báo đáp chu đáo!

Trong lòng Sài Thiệu cũng hơi hổ thẹn, vỗ vỗ vai Trương Huyễn cười nói:

- Đệ không cần cảm ơn huynh như vậy, đây thật ra là có người đặc biệt tặng cho đệ, huynh chỉ thay người ấy chuyển lại mà thôi.

- Là ai?

Trương Huyễn nghi hoặc hỏi, ai có thể đưa vật quan trọng như vậy cho mình?

- Điều này huynh không thể nói, chẳng qua công pháp là thật, đệ tự mình đi nghiên cứu đi! Có khó khăn hoặc là vấn đề gì, cứ việc đến tìm huynh, huynh sẽ hết sức giúp đệ giải quyết.

-Bất kể nói thế nào, ân tình của Sài huynh, tiểu đệ sẽ khắc sâu trong lòng.

***

Từ sau khi Trương Huyễn thăng chức lên làm Thái tử Thiên Ngưu, đãi ngộ của hắn cũng theo đó được đề cao, bổng lộc mỗi tháng thêm các loại trợ cấp từ mười quan tiền tăng thêm thành mười lăm quan tiền, cuối năm còn có gạo trắng ba trăm thạch, ăn ngủ, quần áo, cũng không cần tiêu tiền của hắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!