- Vi thần biết!
Trong lòng Trương Huyễn bắt đầu khẩn trương, hắn cảm giác được sự không vui trong giọng nói của Tiêu Hoàng hậu.
- Lá gan của ngươi thật không nhỏ đấy!
Thân là thị vệ, lại dám dung túng Công chúa trà trộn dân gian, chẳng lẽ ngươi không biết đây là tội mất đầu sao?
- Vi thần.... biết!"
Cái trán Trương Huyễn tràn đầy mồ hôi.
- Ngươi biết mà còn làm như vậy sao?
Thanh âm Tiêu Hoàng hậu đột nhiên cao lên, mang theo sự tức giận rõ ràng:
- Vì sao ngươi không ngăn cản nàng làm loạn?
Lúc xế chiều Trương Huyễn cũng đã nghĩ ra rất nhiều lý do, ví dụ như hắn không ngăn được công chúa, ví dụ như Công chúa uy hiếp hắn vân vân… Nhưng hắn cảm thấy những lời này cũng không phải là thật, chỉ giải vây cho mình, không công bằng với tiểu công chúa.
Do dự thật lâu, Trương Huyễn hỏi:
- Hoàng hậu nương nương, người muốn nghe lời nói thật, hay muốn nghe lý do của thần.
- Bổn cung đương nhiên muốn nghe nói thật!
- Hồi bẩm Hoàng hậu, bởi vì vi thần cảm thấy nàng chỉ là một đứa nhỏ, hướng tới tự do, khát vọng vui vẻ, thần hy vọng nàng có thể giống với các cô nương cùng tuổi khác, có thể vui vẻ đi dạo phố, mua thứ mình thích, chính là như vậy.
Tiêu hoàng hậu sau bình phong không nói gì, thật lâu sau, bà chậm rãi nói:
- Ngươi kể lại rõ ràng rành mạch tình hình dạo phố của công chúa cho bản cung nghe, không được giấu diếm chút nào.
Trương Huyễn cũng không giấu diếm, liền kể lại tỉ mỉ việc xảy ra hôm nay cho Tiêu Hoàng hậu, khi nói đến nữ tử váy đen xuất hiện, hắn do dự một chút, nhưng vẫn nói ra, nhưng hắn không nói là Vũ Xuyên Phủ, chỉ nói nữ tử váy đen này là người của Vạn Bảo Kim Lâu phái ra.
Nhưng trong đó có một lỗ hổng, chính là hắn làm sao có thể quen biết nữ tử của Vạn Bảo Kim Lâu này.
Nhưng Tiêu Hoàng hậu dường như cũng không để ý đến chỗ sơ hở này, bà trầm tư một lát, lại tàn nhẫn răn dạy Trương Huyễn một trận.
- Trong cung có quy củ trong cung, cho dù là thiên tử cũng không thể tùy ý phạm quy, huống chi nàng còn là một đứa nhỏ không hiểu chuyện.
Bổn cung niệm tình ngươi làm thị vệ chưa lâu, cũng xem xét ngươi có thể bảo vệ công chúa trở về bình an, vì thế lần này bổn cung không trị tội ngươi, nhưng Bổn cung tuyệt đối không cho phép có lần sau. Ngươi nghe rõ rồi chứ?
- Vi thần hiểu rồi!
- Lui ra đi!
Trương Huyễn thi lễ, chậm rãi lui ra khỏi nội điện, đi ra ngoài đại điện, một cơn gió lạnh thổi qua, hắn mới phát hiện sau lưng mình đã ướt đẫm rồi.
***
Hai ngày sau đều rất bình tĩnh, không có chuyện gì xảy ra, cũng không có ai đến gây sự với Trương Huyễn, người trong phủ Yến Vương căn bản cũng không biết tiểu Công chúa đi dạo phố xảy ra chuyện.
Buổi sáng ngày thứ ba, Trương Huyễn vừa mới từ trong phòng đi ra, một gã thị vệ vội vàng chạy tới:
- Trương thị vệ, có việc gấp!
- Chuyện gì?
- Có người từ trong cung đến, muốn gặp đích danh ngươi!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!