Chương 31: Lần đầu gặp Tiêu Hậu

Lo lắng của Trương Huyễn không sai chút nào, không đến một khắc, Dương Cát Nhi mua tiên nữ làm bằng đường, mua hai cái trống bỏi, mua hai chậu đấu dế cùng với bốn đại tướng quân, còn có một con dế xanh biếc ở trong lồng, ngoài ra còn có bốn con vịt con chứa trong lồng gỗ.

Tiền đương nhiên là do Trương Huyễn trả, đồ cũng đương nhiên là hắn cầm, Dương Cát Nhi hứng thú lên cao, sôi nổi đi ở phía trước, đầu của kẹo tiên nữ đã bị nàng liếm sạch, đang liếm cánh tay của tiên nữ.

Đang liếm kẹo mạch nha hương vị ngọt ngào, nhưng đôi mắt to đen nhánh lại luôn nhìn tất cả những thứ mới lạ xung quanh.

- Đại ca ca, chỗ đó bán gì vậy?

Dương Cát Nhi chỉ vào một cửa hàng cười hì hì hỏi.

Trương Huyễn nhìn thoáng qua tên trên cửa hàng, trên tấm biển lớn màu trắng viết rõ ràng năm chữ màu đen

"Cửa hàng kẹo Phương Ký".

Trương Huyễn không biết nên nói nàng như thế nào, biết rõ còn cố hỏi, không phải là muốn đi vào sao? Trương Huyễn lười so đo với nàng, ỉu xìu nói:

- Giống với thứ ngươi đang cầm trong tay đó.

- Chúng ta đi xem đi! Nhiều năm trước ta đã nghe nói cửa hàng này rồi, rất nổi tiếng đấy.

Rõ ràng là cửa hàng mới khai trương một tháng trước, nàng ta lại nói nhiều năm trước mình đã nghe nói, làm như nàng ta rất đáng thương vậy.

- Tùy ngươi!

Trương Huyễn sờ túi của mình, hôm nay hắn đi vội vàng, quên mang theo tiền rồi, trên người chỉ còn lại không đến trăm đồng tiền, thực khiến hắn có chút lo lắng.

Trong cửa hàng đặt đủ loại kẹo, đều dùng kẹo mạch nha hoặc là đường mật tạo thành, đặt trong hộp nhỏ tinh xảo. Trương Huyễn nhìn đến líu lưỡi, mỗi hộp kẹo đều trên trăm văn tiền, hắn ngay cả một hộp cũng không mua nổi.

- Cát Nhi, chúng ta đi cửa hàng khác trước đi!

Sau đó lại tới nơi này.

Nhưng ánh mắt của Dương Cát Nhi đã tỏa ánh sáng, loại kẹo nào nàng cũng muốn. Lúc này, chưởng quầy nhìn ra sự khó xử của Trương Huyễn, thấp giọng đề nghị:

- Công tử có thể ký sổ, tuy nhiên cần tài sản đảm bảo hoặc tài sản thế chấp.

Trương Huyễn sợ Dương Cát Nhi nghe thấy, liền gỡ thẻ bài thị vệ của mình xuống, thấp giọng nói:

- Dùng nó để đảm bảo được không?

Chưởng quầy sợ tới mức xua tay liên tục:

- Cái này chúng ta không dám lấy, ngài vẫn nên lấy vật khác thế chấp đi! Trước nói rõ, binh khí chúng ta cũng không nhận.

- Cái này có thể thế chấp không?

Dương Cát Nhi lấy một cây trâm ngọc ở trên đầu xuống đưa cho chưởng quầy, chưởng quầy tiếp nhận trâm ngọc lập tức hoảng sợ, ông ta rất biết nhìn hàng, đây chính là bích ngọc tủy cực phẩm, ở trên có khảm hai viên kim cương lớn bằng đầu ngón út, có giá trị thấp nhất là mấy trăm kim, ánh mắt chưởng quầy sáng cả lên, bán toàn bộ cửa hàng của ông ta cũng không bằng cây trâm ngọc này.

Trương Huyễn cảm thấy thật mất mặt, sao có thể để tiểu nha đầu này lấy cây trâm thế chấp, hắn vừa muốn phản đối, bên cạnh chợt vươn một bàn tay, đoạt lấy ngọc trâm.

Cái tay này tới quá đột ngột, làm chưởng quầy và Dương Cát Nhi giật nảy mình. Dương Cát Nhi vừa quay đầu lại, chỉ thấy phía sau nàng là một nữ tử trẻ tuổi mặc váy đen viền đỏ, da trắng như tuyết, dáng vẻ vô cùng xinh đẹp, trong tay đang cầm ngọc trâm của mình, nhưng ánh mắt lại như cười như không nhìn Trương Huyễn.

- Tại sao lại là ngươi?

Trương Huyễn nhận ra nàng, ở Vũ Xuyên Phủ từng gặp nàng, ở võ quán Dương thị cũng gặp phải nàng, hiện tại lại gặp nàng, chỉ là trùng hợp thôi sao?

Trương Huyễn nghĩ đến thân phận Hỏa Phượng của nàng, không khỏi nắm chặt chuôi đao, cảnh giác nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của nàng. Nhưng suy nghĩ lại thì thấy thoải mái, Vũ Xuyên Phủ vẫn chưa có lá gan lớn như vậy, dám động vào công chúa Đại Tùy.

Trương Xuất Trần khinh thường hừ một tiếng, nàng ngồi xổm xuống cài lại ngọc trâm lên đầu Dương Cát Nhi, cười xinh đẹp nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!