Chương 23: (Vô Đề)

Đến trưa, Tiêu Lạc vẫn ngồi đó, bên cạnh các chị nhân viên thì từ đâu xuất hiện một tên lạ mặt, đến bắt chuyện với cô.

"Cô bé nhân viên này sao lại ở đây? Công ty để cho người chưa thành niên đến làm à?"

Cô ngẩng mặt lên nhìn người đàn ông trẻ tuổi có gương mặt ưa nhìn ấy, chắc tầm hai sáu hai bảy tuổi, ăn mặc lịch sự nhã nhặn.

Cô mỉm cười lịch sự, đứng lên trước mặt người đàn ông lạ này.

"Trông cháu rất giống nhân viên ở đây sao? Chú già!"

...!

"Chú già rồi nghĩ ai cũng chưa thành niên đúng không?" Cô mở miệng cười, khích đểu.

"Oắt con tên gì? Nói!"

Người đàn ông cố nén cơn giận của mình, khoanh tay nhìn cô, muốn biết cô là ai, sao dám ở đây đùa nghịch như vậy.

Không nói! Cô hung hăng đáp lại

Nói! người đàn ông cũng không khoan nhượng

Không!

Đang định cãi nhau thì tự dưng cô nhìn thấy Trình Tranh từ xa, cô vô thức chui xuống gầm bàn, lại không để ý mà trán đã va phải góc bàn, đau đớn nhưng không dám kêu.

Người đàn ông và mấy cô nhân viên nhìn thế thì đơ người, chị tiếp tân xinh đẹp cúi người xuống hỏi cô có sao không.

Tiêu Lạc lắc đầu ý nói bản thân không sao, khoảng ba mươi giây sau đã nghe thấy tiếng của Trình Tranh.

Cô thầm cầu mong anh không nhìn thấy cô, tay đưa lên trán xoa xoa.

"Hừ, cậu có bị làm sao không? Tự dưng lại nhận một cô bé chưa thành niên vào làm, đã thế còn khích đểu tôi."

...! Tên đàn ông vô lại này, cô nghiến răng nghiến lợi chửi mắng hắn.

...! Có sao? Trình Tranh nghi hoặc hỏi lại.

Dưới kia kìa! Tên đàn ông đáng chết chỉ xuống dưới gầm bàn

"Vừa nhìn thấy cậu đã trốn rồi. Trông cũng đáng yêu đấy! Nhưng cái miệng nhỏ thì ác lắm"

"Tôi chưa chửi cả tông đường nhà chú đã là may lắm rồi!" Cô nói nhỏ, bây giờ chỉ muốn lao lên đánh hắn một trận cho bõ tức.....

...!

...!

Cả phòng rộng bỗng nhiên rơi vào im lặng, cô hơi ngạc nhiên, tưởng rằng mọi người đều đi ra ngoài rồi.

Cô liếc nhìn chị tiếp tân xinh đẹp, rồi lại chui cái đầu nhỏ của mình ra, ngó lên trên bàn một chút xem.

Ai ngờ người vẫn ở đông đủ cả, chưa có ai rời đi.

...! Tiêu Lạc nhìn thấy Trình Tranh.

Anh cũng vừa nhìn thấy một cục bông nhỏ trắng ngó lên, đôi mắt long lanh, ngạc nhiên nhìn về phía anh.

"Đấy cậu nghe thấy chưa! Con nhỏ đanh đá này còn muốn chửi cả tông đường nhà tôi kìa!" Tên đàn ông kia cũng thấy cô, mặt mày nhăn nhó như ông già tám mươi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!