Chương 9: Bắc Khứ Thiên Ma Tầm Bảo Trượng.-lư Lăng Hỏa Khởi Diệt Văn Gia

Mới mùng bốn tết VÔ Giới hòa thượng đã đòi rời khỏi Lư Lăng. Hồ Tinh cười nhạt:

- Hòa thượng cho rằng nơi này không đủ náo nhiệt hay sao? Nay Văn gia bảo có đến mấy kẻ thù lợi hại như Biến Hình Môn, Khuất gia trang Thiên Độc Giáo, Ma Cung và Thiên Sư Giáo, lẽ nào hòa thượng lại bỏ đi?

VÔ Giới giãy nãy:

- Cù lão chỉ phóng đại, Thiên Độc Giáo Chủ đã có lời trọng thệ, còn Thiên Sư Giáo thì có dính dáng gì?

Cù Sở Hòa giải thích:

- ôn Thiếu Bảo đâu thể nuốt trôi mối hận này? Trước sau gì lão ta cũng tìm cách âm thầm báo thù. Còn Thiên Sư Giáo và Ma Cung thì sẽ bị lão Cổ Thiên Hòa kích động, bằng cách nói ra việc Tuấn Hạc giả Doãn Tự Vân đả thương Tích Ngọc Lang Quân và mới đây lại cướp tân nương của Ma Cung.

VÔ Giới biết Hồ Tinh nói đúng, lão ngập ngừng bảo:

- Bần tăng có việc hệ trọng phải đi ngay, nếu suông sẻ, trong vòng hơn nửa tháng sẽ quay lại.

Cù Sở Hòa không hổ danh Vạn Bác, lão cười hỏi:

- Phải chăng đại sư muốn đến Thiên Ma Cốc phó ước?

VÔ Giới giật mình:

- Té ra Cù thí chủ cũng biết việc ấy sao?

Hồ Tinh vuốt râu đắc ý:

- Đấy chỉ là chút sở đoản mà thôi. Nhưng liệu hòa thượng có phá nổi Thiên Ma Trận hay không mà dám đi?

Thiết Long không nén nổi lòng hiếu kỳ, hỏi ngay:

- Mong Cù lã giải thích rõ đầu đuôi cho bọn tại hạ nghe thử?

- Hai mươi năm trước đây, Tây Phật và Trung Nguyên thăm rặng Hoàng Sơn. ông ta tình cờ lạc vào Thiên Ma Cốc và bị cặp bạch hổ gác cửa tấn công. Tây Phật tướng là ác thú vô chủ nên đánh chết chúng. Thiên Ma Song Lão xuất hiện bắt đền. Song phương đấu với nhau hai ngày đêm bất phân thắng bại. Song Lão đề nghị đình chiến và Tây Phật phải để lại thiền trượng trấn tự của chùa Tây Phương, hai mươi năm sau sẽ cho đệ tử đến lấy lại.

Song Lão ra điều kiện là người ấy phải qua được Thiên Ma Trận và sau đó là qua được hai trăm chiêu.

vô Giới hòa thượng gật đầu:

- Cù thí chủ kể không sai một câu. Tháng hai này chính là ngày đã hẹn.

Tuấn Hạc hỏi thêm:

- Lệnh sư có nói gì về Thiên Ma Trận hay không?

VÔ Giới đỏ mặt:

- Đó kà một kiếm trận tà môn, gồm mười tám thiếu nữ lõa thể.

Tuấn Hạc nghiêm giọng:

- Tại hạ đã lỡ gọi đại sư là sư huynh, vậy xin được đi theo để phá trận.

VÔ Giới cảm động gãi đầu:

- Nếu được thí chủ hỗ trợ thì may ra bần tăng mới hoàn thành sứ mạng được. Nhưng hung cát khó lường, bần tăng chẳng dám làm phiền.

Tuấn Hạc mỉm cười :

- Đại sư từng vì tại hạ và Văn gia bảo vào sanh ra tử, thì việc của đại sư cũng là việc của Tuấn Hạc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!