Về đến Hàn gia trang, Khiết Doanh mau mắn kể lại trận chiến. Hàn trang chủ hồi hộp hỏi Tuấn Hạc:
- Thương thế của Tích Ngọc Lang Quân có nặng lắm không?
Chàng mỉm cười :
- Trang chủ yên tâm, gã không chết được đâu Nhưng phải tĩnh dưỡng ít nhất là một tháng Tuấn Hạc đứng lên cáo từ:
- Tiểu sinh còn phải truy tầm hạ lạc của Vạn Bác Hồ Tinh Cù Sở Hòa, xin được phép đi ngay.
Hàn phu nhân hỏi lại:
- Thế công tử định đi đâu để tìm lão hồ ly ấy?
Tuấn Hạc thở dài bảo:
- Tiểu sinh cũng chẳng có manh mối gì cả.
Hàn trang chủ vui vẻ nói:
- Công tử yên lòng! Tiểu nữ Hàn Diệu Anh đã cùng bọn gia nhân ra đi từ tờ mờ sáng. Chỉ nội trong ngày nay sẽ có tin tức của Cù trướng lão Khiết Văn cười khúc khích:
- Tiểu nha đầu ấy đã chịu ra tay thì lo gì không tìm được họ Cù?
Tuấn Hạc ngơ ngác, không hiểu họ đang nói về ai? Khiết Doanh giải thích:
- Diệu Anh là nhị muội của thiếp. Tuy còn nhỏ nhưng tinh minh như quỷ sứ, khinh công tuyệt thế và giỏi nghề truy tung. Nó chính là cô bé hái sen mà chàng đã gặp hôm qua.
Tuấn Hạc ngượng ngùng nhớ lại mình đã ngâm thơ chọc ghẹo Diệu Anh.
Mãi đến chiều, Hàn nhị tiểu thư mới vế tới.
Người nàng ướt đẫm mồ hôi và tóc phủ bụi đường nên phải tắm gội xong mới ra báo cáo.
Diệu Anh mệt mỏi buông mình xuống ghế cạnh Hàn phu nhân rồi nói bâng quơ:
- Tử sáng đến giờ, bôn ba mấy trăm dặm đường cực khổ biết bao nhiêu. Thế mà chẳng có ai rót cho chung trà nào cả.
Khiết Doanh cười khúc khích:
- Văn tướng công hiền như đất, thế mà nhị muội cũng chọc ghẹo được ư?
Diệu Anh chu mỏ :
- Ai bảo công tử dám ngâm thơ chọc ghẹo tiểu muội trước. Y chỉ ngốc thôi chứ không hiền đâu.
Hàn phu nhân vội mắng con gái:
- Anh nhi nên giữ lời. Sao dám chê Tuấn Hạc là ngốc tử?
Dường như nàng rất sợ mẫu thân nên cười hì hì :
- Hài nhi chỉ nói đùa thôi !
Rồi nàng nghiêm giọng:
- Hài nhi đã hỏi thăm bọn hóa tử Cái Bang.
Họ cho biết Vạn Bác Hồ Tinh đã có mặt ở trấn Thủy Sơn
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!