Khi mặt trời lên cao, chàng mới gạt lệ đi về hướng Đông Bắc.
Tuấn Hạc đến được Hằng Sơn trước kỳ hạn đúng một ngày. VÔ Giới về trước chàng một hôm, lão kinh hãi hỏi:
- Huệ Vân sư muội đâu?
Tuấn Hạc buồn bà đáp :
- Nàng đã qua đời vì vết thương quá nặng.
Chàng vào hậu tự ra mắt ba vị trưởng bối và trao cây Hàn Ngọc Phật Trượng cho Thiền ông.
Phương Phương cũng có mặt ở đây.
Nàng vui vẻ bảo:
- Tướng công! Thiếp đã nói rõ thân phận tỳ thiếp của mình và được ôn bá mẫu chấp nhận. Thiếp sẽ ở lại đây chăm sóc ôn đại thư cho đến lúc bình phục.
ôn phu nhân cũng cười :
- Phương nhi là một cô gái rất tốt. Hiền tế chẳng có gì phải hổ thẹn cả.
Thanh Ngưu Cuồng Tử cười ha hả :
- Trai anh hùng năm thê bảy thiếp là chuyện thường tình, quý hồ bọn họ biết yêu thương nhau là được.
Thiền ông nghiêm giọng:
- CÓ được Hàn Ngọc Phật Trượng, Băng nhi chắc chắn sẽ thoát chết. Nhưng phải đúng một trăm ngày sau mới bình phục hoàn toàn. Hạc nhi cứ yên tâm trở về Thiên Ma Cốc điều động đệ tử Cái Bang truy tìm những người còn lại trong Văn gia bảo. Lão nạp cho rằng họ vẫn còn sông.
Chàng nghe lời lão, sáng hôm sau cùng VÔ Giới rời Huyền Không Tự.
Trên đường đi, thấy Tuấn Hạc trầm lặng, không nói tiếng nào, VÔ Giới hiểu ngay cái chết của Huệ Vân đã khiến lòng chàng tan nát. Lão ngượng ngừng nói:
- Phải chăng thí chủ nhớ đến Huệ Vân sư muội?
- Trước lúc nàng qua đời, tại hạ đã ngỏ lời cầu hôn. Những tưởng có thể làm tăng sinh cơ cho nàng, nào ngờ lại khiến nàng yên lòng nhắm mắt, Văn mỗ bất tài, không còn được nàng, lòng vô cùng hổ thẹn.
VÔ Giới liền an ủi:
- Thế gian này vốn là tạm bợ, có gì là tồn tại mãi đâu? Sống chết, họa phúc không thể nào lường được, bậc thiện nhân hà tất phải đau buồn vì lẽ mất còn.
Giữa tháng sáu, hai người về đến Hoàng Sơn.
Mạn Ngọc mừng rỡ đón chào và nói ngay:
- Tướng công về thật đúng lúc. Thiên Sư Giáo Chủ vừa gởi thiệp mời đại lão Đinh Sơn Giáp đến Giang TÔ dự tiệc cưới con trai lão
- Tích Ngọc Lang Quân
"Tuấn Hạc đang trong tâm trạng sầu khổ nên nạt ngay: - Ta không đi đâu! Nàng hãy gởi lễ vật và viết thư tạ lỗi là được rồi. Mạn Ngọc mỉm cười: - Tướng công không đi không được"
Tân nương chính là CỔ đại thư"
Tuấn Hạc nghe như sét đánh bên tai, mừng rỡ nói :
- Thật thế sao? Tạ ơn Hoàng Thiên, Doanh Doanh vẫn còn sống.
VÔ Giới cười ha hả:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!