Để tranh thủ thời gian, Tuấn Hạc đi thẳng lên hướng Bắc. Bốn ngày sau họ đến Chương Phàn
- tận bờ sông Hán Thủy. Tuấn Hạc cho xe ghé vào khách điếm nghĩ ngơi và bảo HỒ Diện Cái đi dò hỏi tin tức, đồng thời báo về Thiên Ma Cốc cho Mạn Ngọc biết họ đang trên đường đi Sơn Tây.
Phương pháp truyền tin bằng chim bồ câu đã có từ thời nhà Đường, nhưng không phổ biến. Nay chỉ còn duy nhất có cái Bang là duy trì được hệ thống liên lạc độc đáo này.
Trước bữa cơm tối, Cù Y Thảo trở lại, báo rằng Thiên Ma Cốc vẩn an toàn. Mạn Ngọc đã giả nét chữ của Thiên Ma đại lão Đinh Sơn Giáp, gởi thư cho Trường Thiên Sư nói rằng Tây Phật đã đến Thiên Ma Cốc giết chết lão nhị và đoạt lại Phật Trượng. Sau đó, Trương Tỳ Vân không đến Hoàng Sơn nữa.
Mờ sáng, bọn Tuấn Hạc lại lên đường.
Tiểu Băng vẫn mê man, chỉ sống bằng nước cháo loãng nấu với sâm già. Nàng không chủ động được sự bài tiết nên Phương Phương rất cực khổ. Tuy nhiên, cô gái này vẫn vui vẻ chăm sóc bệnh nhân rất chu đáo.
Một là Phương Phương cảm thương kiếp hồng nhan bạc phận của Tiểu Băng.
Hai là nàng hiểu rằng mình tận tâm với người chị chung thuyền này thì sẽ dành được lòng yêu mến của Tuấn Hạc.
Quả đúng như vậy, Tuấn Hạc vô cùng cảm kích và nhìn Phương Phương với ánh mắt trìu mến.
Đã bước vào mùa hạ nên vầng dương chói lọi trên cao, thiêu đốt vạn vật. Nền đường khô cứng lại và bụi bốc lên mờ mịt theo vó ngựa. Tuấn Hạc nhờ công lực thâm hậu nên không đến nỗi khổ sở, chỉ tội cho HỒ Diện Cái Cù Y Thảo và hai nữ nhân.
Phương Phương đã phải lấy mấy tấm nệm bông cột chặc vào nóc và quanh mui xe để giảm bớt cái nóng kinh người.
Thỉnh thoảng, nàng nhảy lên lưng ngựa Tuấn Hạc, dùng khăn ướt lau mặt phu tướng hoặc cho chàng uống nước.
Đến chiều ngày mùng năm tháng tư, họ đã đi thêm được gần bốn trăm dặm đường vượt qua thành Nam Dương một quảng khá xa. Một con chó của nhà nông dân nào đó băng ngang qua dường, suýt nữa bị vó ngựa đạp bẹp. Cũng may, nó chỉ bị đau ít, kêu ăng ẳng và bỏ chạy về phía sau.
Nhờ vậy, chàng phát hiện xa xa đám bụi mù mịt bốc cao và di chuyển rất nhanh.
Chàng cau mày đoán rằng đoàn ky mã kia rất đông đảo nên mới gây hiện tượng như vậy Một cảm giác bất an thoáng hiện, có thể họ đang cố bắt kịp chàng thì sao?
Nghĩ đến câu cẩn tắc vô ưu," Tuấn Hạc bảo họ Cù:
- Các hạ cho xe phóng nhanh lên, có thể cường địch đang đuổi theo.
HỒ Diện Cái vội vung roi quất đôi ngựa gia tăng tốc độ.
Đường xấu nên xe bị nhồi lắc dữ dội.
Phương Phương thò đầu ra hỏi:
- Tướng công! Tại sao lại cho xe chạy nhanh làm gì?
Tuấn Hạc thở dài chỉ về phía sau:
- Phương muội xem kìa, đám bụi kia tiến đến rất nhanh, chứng tỏ đám ky mã đang đuổi theo chúng ta. Nếu quả đúng như vậy thì lấy nệm bông che chắn cả phía sau để đề phòng cung tiễn. Ta sẽ bảo vệ không cho chúng đến gần.
Chàng lại bảo HỒ Diện Cái:
- Các hạ hãy đưa cây roi ngựa dữ trữ cho ta.
Thói thường, bao giờ trên xe cũng có thêm một, hai cây roi da để thay thế.
Cù Y Thảo vội lấy vòng dây treo trên càng xe đưa cho chàng.
Cây roi này dài gần trượng, khi múa lên có thể che chắn một phạm vi khá rộng.
Hơn khắc sau, đoàn ky mã kia đã đến nơi. Người dẫn đầu chính là Khuất Bạch Thành . Gã quát vang :
- Tuấn Hạc ! Nếu ngươi không chịu giao ôn Tiểu Băng lại thì đừng hòng sống sót Để thị uy bọn ky mã giương cung bắn liền. Bốn mươi mũi trường tiễn xé gió bay đến. Tuấn Hạc cho ngựa chạy ngay sau xe, ngồi xoay ngược lại, múa tít roi da.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!