Tuấn Hạc mang nặng nỗi thương tâm, dong ruổi suốt đêm, trưa hôm sau đã đến Thiên Ma Cốc. Chàng tần ngần đứng trước tòa tiểu đình, do dự không muốn cất tiếng gọi.
Chàng đến đây để nhờ vả vì đường cùng và với trái tim tan nát này, ân tình của Mạn Ngọc, Phương Phương sẽ gởi gấm vào đâu?
Nhưng Tiểu Bạch lại chẳng hề phân vân.
NÓ rất thích vườn cây ăn trái trong sơn cốc này nên đã hú lên cao vút để gọi cửa.
Tiếng hú của Thần Viên khỏe mạnh khác hẳn với lũ vượn thường nên người trong cốc nhận ra ngay.
Một tỳ nữ lấp ló sau một tảng đá lớn, nhìn xem khách là ai. Nàng ta mừng rỡ rú lên:
- ôi chao! Công tử đã trở lại.
Tiếng cơ quan phát động vang lên ầm TLàn sương mù trong thạch trận biến mất.
Ả tỳ nữ chạy đến nghiêng mình bái kiến:
- NÔ tỳ là Đông Bách.
Nhận ra gương mặt hốc hác và đôi mắt sầu khổ của Tuấn Hạc, nàng kinh hãi hỏi:
- Công tử sao vậy?
Chàng gượng cười đáp :
- Tại hạ không còn chỗ để trở về nữa rồi. Mong cô nương vào báo với nhị vị tiểu thư rằng tại hạ muốn vào bái kiến.
Đông Bách xua tay:
- Bất tất phải bẩm báo.
Mọi người trong cốc này đều hoan hỉ được gặp lại công tử.
Nàng xăng xái nắm dây cương dắt ngựa đi vào thạch trận. Con đường này không rộng và rất quanh co.
Đến bìa trận phía trong, nàng quay lại xô mạnh một tảng đá. Tức thì làn sương mù mịt lại hiện ra.
Đông Bách giải thích:
- Bọn nô tỳ sợ lão giáo chủ Thiên Sư Giáo đến nên phải đề phòng cẩn mật.
Lúc này, Mạn Ngọc, Phương Phương và mười bảy nữ tỳ kia đã ra đến. HỌ hân hoan chào đón và khựng lại trước sắc diện đau khổ của Tuấn Hạc.
Mạn Ngọc ấp úng:
- Chẳng hay công tử đã gặp biến cố gì?
Tuấn Hạc thở dài :
- Văn gia bảo đã bị cường địch tập kích đêm hai mươi bảy tháng giêng. Toàn gia gần hai trăm người không một ai sống sót Đám nữ nhân kinh hãi Oà lên. Phương Phương sa lệ hỏi:
- Công tử có đoán ra lai lịch hay không?
Tuấn Hạc bi phẫn đáp :
- CÓ lẽ là bọn Thiên Độc Giáo, Thiên Sư Giáo và Biến Hình Môn.
Chàng ngần ngừ một lúc, vòng tay nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!