Diệp Phong lại tiếp tục chuỗi ngày dưỡng thương, bất quá lần này nàng đã quen thuộc hơn, thuốc Đông Y cũng không đắng chát như trước. Từ sau sự kiện thuần mã, thái độ cung nhân Lãnh Nguyệt thay đổi rất lớn, trước đây đại gia đều cho rằng nàng là khách của Cung chủ, đối với nàng tất cung tất kính, hiện tại lại xem nàng như người trong cung, không còn cảm giác xa cách, làm Diệp Phong cảm thấy bản thân như đang ở nhà, một loại kiên định không chỉ có được ngựa tốt mà còn thắng cả nhân tâm, mặc dù thương thế không nhẹ nhưng đáng!
Tiểu Ngọc đã cùng Kiếm Kỳ ra cung, nhưng Diệp Phong không thấy buồn chán, mỗi ngày đều ở trong sân, chỉ huy hạ nhân chăm sóc Trục Phong.
"Trục Phong, ngươi xem, ta cho bọn họ chuẩn bị khay cơm này cho ngươi, ngươi thấy thế nào?" Diệp Phong lại chỉ vào bồn tắm lớn được dựng bằng đá phiến thạch: "Bên này ăn, bên này tắm rửa, quá chu đáo rồi! Phía dưới có đào một cái động, muốn thay nước chỉ cần kéo chỗ này, nắp hầm sẽ mở ra, như vậy dễ dàng tẩy rửa." Nghiễm nhiên Diệp Phong đối xử với Trục Phong như người, tuy nó không trả lời nhưng nàng biết nó hiểu hết lời nàng nói.
Một người một ngựa, một ngồi, một đứng, thỉnh thoảng người nọ cùng hắc mã nói chuyện, như đang thương lượng vấn đề gì đó, mà hắc mã chỉ lẳng lặng lắng nghe, đôi khi sẽ gật gật đầu đáp lại.
Thời gian đầu hạ nhân còn cảm thấy kỳ quái, bất quá nhìn nhiều lại không thể trách, vì trong mắt bọn họ, con ngựa này còn quý giá hơn mệnh một số người, cho nên được đối đãi như vậy cũng không gì hém lạ.
Lãnh Vô Sương sợ Diệp Phong buồn chán, thỉnh thoảng ghé thăm, nhưng lúc nào nàng cũng bận rộn, khí thế ngất trời, căn bản không có thời gian bắt chuyện, Lãnh Vô Sương rất phiền muộn, lẽ nào bản thân không bằng một con ngựa? Bị ý nghĩ của mình làm hoảng sợ, thế nào lại tính toán với một con ngựa? Lãnh Vô Sương phân phó hạ nhân, cứ dựa theo ý Diệp Phong mà làm, tùy ý nàng muốn gì cũng được.
Thân thể Diệp Phong dần dần khôi phục, chỉ còn chút suy yếu. Rốt cuộc chuồng ngựa cũng được hoàn thành đúng ý nàng, nhìn một vòng thấy thỏa mãn không thôi: "Mã huynh, đây là nhà mới của ngươi, thích không? Ha hả…" Diệp Phong nhìn dáng vẻ Trục Phong vui vẻ, lập tức lộ ra nụ cười xán lạn.
"Thanh nhi, mang rượu tới, ta muốn cùng Mã huynh uống một chén." Thanh nhi là tiểu nha hoàn được Lãnh Vô Sương phái đến hầu hạ nàng.
"Diệp công tử, thương thế ngươi chưa khỏi hoàn toàn, không thể uống rượu."
"Không sao, uống một chút, đi đi."
Diệp Phong xé rách miếng dán bình rượu, mùi hương say lòng xông vào mũi: "Tới, Mã huynh, ngươi dùng đại đàn, ta dùng chén."
Trục Phong cúi đầu vào vò rượu, l**m một hơi rồi ngước đầu lên trời, tựa hồ chưa đủ, dùng miệng cắn y phục Diệp Phong kéo kéo, xem ra tửu lượng hắc mã không tầm thường.
"Ta nói Mã huynh, rượu này ngươi chỉ có thể uống một chút, ngươi không biết phẩm rượu thế nào, say nhưng không được say khướt a! Thanh nhi, thấy thêm một vò tới."
Đêm đó, người uống một vò, ngựa uống một vò, kết quả Trục Phong say ba ngày! Diệp Phong phát thệ từ nay không bao giờ… dung túng con hắc mã này!
Toàn bộ Lãnh Nguyệt Cung chìm đắm không không khí Trung thu, nơi nơi đèn lồng đỏ thắm, khiến Diệp Phong cũng bị lay nhiễm. Mặc kệ là cổ đại hay hiện đại, tất cả mọi người đều thích lễ tết a.
"Diệp công tử, ngày mai Ngọc nhi tỷ sẽ trở về!"
"Thực sự? Quá tốt! Tiểu nha đầu không lương tâm, tiêu sái bên ngoài lâu như vậy. Không biết có mua lễ vật cho ta không?"
"Xì, thế nào mà Diệp công tử lại giống tiểu hài tử, luôn nghĩ đến lễ vật?"
"Đương nhiên, nhận được quà là chuyện làm người ta hài lòng nhất!"
"Thanh nhi, giúp ta đến rừng trúc, chặt một cây Trúc Tử."
"Chặt Trúc Tử làm gì?"
"Đi nhanh, về sẽ nói với ngươi."
Diệp Phong dùng thời gian một canh giờ hoàn thành cây tiêu Trúc Tử, tuy âm sắc không phải đệ nhất nhưng xem như chấp nhận được. Lâu như vậy không thổi, e tài năng cũng hoang phế, mấy ngày nay phải luyện tập một phen, đợi đến Trung thu, góp vui cho mọi người.
"Công tử, tối nay muốn dùng cánh hoa gì tắm rửa?"
Ở đây không có xà phòng thơm, mà mọi người cũng không ai tắm rửa thường xuyên, Diệp Phong cảm thấy cả người thối không chịu được, nên dùng cánh hoa ác mùi, thời điểm mục dục là lúc nàng cảm thấy thích ý nhất, cũng dễ ngủ quên nhất, bất quá không cần lo lắng bản thân ngủ quên, vì luôn có người ở bên ngoài canh chừng, phòng ngừa nước lạnh, người nào đó lại ngủ say.
Tuy nhiều lúc Diệp Phong thích bản thân tự mình động thủ nhưng được người hầu hạ cũng rất hưởng thụ.
"Dùng cánh hoa hôm qua đi, rất nhẹ, ta thích."
Tẩy đi thân thể mệt nhọc, Diệp Phong thoải mái nằm trong ổ chăn mềm mại, Tiểu Ngọc rời khỏi đã nửa tháng đi? Rất nhớ nha đầu ngốc nghếch này, ai da không biết Sương nhi ngủ chưa? Vừa nghĩ đến người nọ, cơn buồn ngủ lập tức biến mất, Diệp Phong muốn được nhìn thấy nàng ngay lập tức. Nghĩ thế nào liền làm như vậy, Diệp Phong mau mau xoay người rời giường, nhìn Thanh nhi ở gian ngoài tiến vào mộng đẹp, nàng khinh thủ khinh cước, nhẹ nhàng chuồn ra ngoài.
"Hiện tại Sương nhi ở đâu nhỉ? Tới thư phòng xem thử." Diệp Phong vừa nghĩ vừa đi, dọc qua hành lang cùng hoa viên, thấy thư phòng tối đen, xem ra Sương nhi đã trở về phòng. Diệp Phong xoay người đi về hướng phòng ngủ của Lãnh Vô Sương, nàng đã từng đến đó một lần, bên trong được bố trí thanh nhã, tản ra khí tức ấm áp, còn có mùi hương hoa quế giống trên người nàng, khiến Diệp Phong mê luyến không ngớt.
Thế nhưng nàng chỉ mới đến một lần, Kiếm Cầm đã phân phó hạ nhân, không cho nàng tiếp cận, chính vì thế mỗi lần nàng tới gần đều bị cản trở, lần này chỉ thử vận may mà thôi!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!