Chương 50: Bảo Khố Sơn Tự

Ánh lửa bốc cao lên tới tận trời, chỉ một trận hỏa liền thôn phệ tất cả, thanh âm bùm bùm từ bốn phương tám hướng truyền vào tai, phòng ốc không chịu được khảo nghiệm, ầm ầm đổ sập. Tiếng kêu thảm thiết thê thương, cắt lòng cắt dạ, thẳng đến tận trời, tiếng binh khí mãnh liệt va chạm biểu hiện đang có trận chiến diễn ra, tiếng khóc của phụ nữ, trẻ em muốn thủng màng tai, hung hăng đánh vào trái tim.

Khắp nơi đều bị lửa thiêu đốt, thi thể la liệt trên đất, mùi vị cháy khét tản trong không khí, thật khiến người khác buồn nôn.

Tiểu hài tử khoảng một tuổi mở to hai mắt nhìn xung quanh, vẻ mặt kinh khủng, tay nhỏ bé mập mạp trong không trung quơ loạn, vất vả lắm mới bắt được quần áo người nọ, dùng hết khí lực toàn thân giữ chặt, không bao giờ… Buông ra.

Một thân ảnh không rõ đột nhiên xuất hiện, bạch y trên người dính đầy vết đỏ, giống như đóa hoa nở rộ, mồ hôi trên mặt xen lẫn máu loãng, vài sợi tóc dính sát vào mặt, chật vật không thể diễn tả.

Người họ đem một khối ngọc để vào lòng hài tử, hét lớn: "Đi mau!"

Địch nhân ở phía sau đuổi tới, xuất ra chưởng phong, hắn phun một ngụm máu tươi, tiên huyết ấm áp văng lên mặt hài tử, hài tử khóc thét, dùng âm thanh non nớt gọi: "Cha! Cha!"

"Phong nhi đừng khóc! Nhớ kỹ phải thay cha báo thù rửa oan!" Người nọ nhẹ nhàng lau nước mắt cho hài tử, hai trong mắt sáng sủa tràn đầy yêu thương, còn có luyến tiếc.

Đột nhiên hắn đẩy hài tử một cái, lần nữa xoay người chạy vào cuộc chiến, chỉ lưu lại tiếng thét thê lương: "Giết…"

"Giết…" Diệp Phong hô to, giật mình tỉnh giấc, phát hiện cả người đều là mồ hôi, nội y ướt sũng, dính dính dán lên người.

Nhớ lại cơn ác mộng vừa rồi lòng vẫn còn sợ hãi, sau khi Lôi Khiếu Thiên nói hết chân tướng, thì cơn ác mộng này luôn quấn lấy nàng, chỉ cần nhắm mắt lại, thì tình cảnh đó lại xuất hiện, những tiếng thét thảm thiết vẫn còn lưu ở màng tai, không chịu tán đi, tựa hồ đang kêu oan với Diệp Phong, nàng ở trong mộng nỗ lực muốn thấy rõ mặt người nọ, nhưng không thể nào thực hiện được.

Dáng vẻ không rõ nhưng thương tiếc và nhãn thần không cam lòng cứ khắc sâu trong đầu nàng.

Diệp Phong sờ sờ ngọc kỳ lân trong ngực, cơn buồn ngủ tiêu tan, chẳng lẽ người đó là Đoan Mộc Kiền, còn hài tử kia là nàng? Báo thù rửa oan? Vậy thảm án Đoan Mộc sơn trang đúng như lời Lôi Khiếu Thiên nói, bị người khác hãm hại? Tràng diện máu tanh trong mộng lần lượt tái hiện, mạnh mẽ trùng kích thần kinh yếu đuối của nàng, dẫn ra nội tâm khát máu, nàng phải vận công áp chế máu trong người đang sôi trào.

Diệp Phong không biết bản thân có thể khắc chế được hay không, nàng chỉ biết loại khát vọng này càng ngày càng đậm, sát khí trên người ngay cả nàng cũng cảm nhận được.

Nàng đưa tay phải lên, đường độc thanh tuyết đã kéo tới ngón giữa, thật sự nếu không giải độc, e tính mệnh khó giữ, cũng không biết hai vị sư phụ đi nơi nào? Lâu như vậy không quay lại, gần đây bản thân gây ra nhiều chuyện như vậy, lẽ nào bọn họ không biết? Vì sao không phái người truyền tin cho nàng? Chẳng lẽ nhị vị sư phụ gặp bất trắc gì? Nghĩ vậy, lòng cả kinh, dùng sức lắc lắc đầu, bát bỏ ý nghĩ này, võ công sư phụ cao cường, thế nào lại gặp nguy hiểm?

Nhất định do bản thân suy nghĩ quá nhiều, nên trong lòng khó có được bình an.

Diệp Phong xoay người rời giường, phủ thêm áo khoác, nhẹ nhàng đi tới cửa, lúc này là thời gian ánh bình minh bị bóng tối thôn phệ, gió thu lạnh rung, mang theo hàn ý nhè nhẹ, nàng rùng mình một cái, kéo áo khoác thật chặt, lấy trúc tiêu ra, hồi lâu không động đậy, cảm thấy có chút mới lạ.

Bóng đêm như nước, chỉ có vài ngôi sao giắt trên bầu trời, như ẩn như hiện, vì cuối thu nên tiêu điều. Tiếng tiêu nức nở nương theo gió truyền khắp nơi, ngậm theo yêu hận và nhớ thương, thể hiện hết khổ sở trong lòng. Tiếng tiêu triền miên, đó là khát vọng và truy cầu, cầu mà không được nên bi thương cùng thất vọng. Du dương mang theo vài phần phiền muộn, vui mừng xen lẫn khổ sở, giữa mong muốn quấn lấy vài phần thất lạc, mọi thứ kết hợp phát ra giữa không gian yên tĩnh…

Một khúc kết thúc, sắc trời dần sáng, Diệp Phong chậm rãi thở ra một hơi, phiền muộn trong lồng ngực không cách nào xua tan, nàng cầm lấy Tuyệt Sát, rút kiếm khỏi vỏ, nhanh nhẹn khởi vũ.

"Ngược gió thiên lý loạn Vân Phi

Thủy dũng cô thuyền sóng dữ khai

Hàn quang lóe ra thanh phong tại

Anh hùng đạp ca phân tới tới

Tình nghĩa hai chữ

Từ xưa nan toàn bộ

Thiện ác phân minh

Cười đối trời xanh

Hảo nam nhi kiếp này bất hối hận

Cử rượu ngon uống hắn ba trăm ly

.. A…

Bật người Côn Lôn

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!