Chương 5: Lãnh Nguyệt Cung

Editor: Lâu rồi mình mới làm lại bộ này… Có thể văn phong đã khác lúc trước, mọi người đừng quá khắc khe mà cho qua nhé! Hihi

Ngày không nhanh không chậm trôi qua, từ sau đêm đó, Lãnh Vô Sương rất ít trở lại. Thương thế của Diệp Phong gần như khỏi hẳn, ngoài trừ đôi lúc Huyền Băng chưởng làm nàng cảm thấy rất lạnh, ngoài ra không còn gì đáng ngại.

Lãnh Nguyệt Cung nằm giữa sườn núi Hàn Thúy Phong, địa thế hiểm trở dị thường, phong thượng quái thạch san sát, sơn đạo gồ ghề, phía sau là vách núi, vách đá dựng thẳng, người võ công cao tới đâu cũng không thể lướt qua lá chắn của thiên nhiên. Duy nhất chỉ một lối thông l*n đ*nh núi, nhưng đây là con đường then chốt nên bẩy rập nhiều vô số kể, không có cung nhân Lãnh Nguyệt dẫn đường, gần như là vô pháp đi qua.

Những thợ săn núi gần đó cũng chỉ dám tiến sát biên giới Hàn Thúy Phong, chưa bao giờ dám thâm nhập. Có lẽ sợ giang hồ báo thù, Diệp Phong đứng ở nơi cao ngắm nhìn ngọn núi hùng vĩ nghĩ thầm, dù sao cũng giết nhiều người như vậy, tuy họ đều đáng chết.

Từ khi thương thế bình phục, Diệp Phong thường một mình tới chỗ này bao quát ngắm nhìn Lãnh Nguyệt Cung, Lãnh Nguyệt Cung chiếm diện tích mặt đất không quá lớn, bố trí rất tinh xảo, mới nhìn vào có vẻ lộn xộn nhưng kì thực hoàn toàn tương khấu, Diệp Phong không hiểu âm dương bát quái nghĩ chắc có giấu huyền cơ. Đứng ở giữa, quan sát Đàn Sơn phía dưới, lại hướng tới trước toàn là đỉnh núi cao chót vót, tạo cảm giác thiên địa dung hòa, gió nhẹ thổi từ từ, làm người ta có cảm giác thoải mái vui vẻ.

Toàn bộ Lãnh Nguyệt Cung hành lang san sát, phòng ốc lầu các hô ứng, có dòng suối nhỏ trên đỉnh núi chảy xuống, từ đông qua tây, xuyên qua toàn bộ Lãnh Nguyệt Cung, giống như cái ngọc đái. Ở chính sảnh là hồ nhân tạo, lúc này hoa sen nở rộ, gió nhẹ phất qua kèm theo từng luồng từng luồng hương thơm ngát. Phòng khách là địa phương dùng để nghị sự, mệnh lệnh ám sát cũng được truyền ra từ chỗ này, thời điểm lần đầu bước vào, nàng cảm giác áp lực vô cùng, âm lãnh chết người. Đã vậy nữ tử bạch y ngồi ở vị trí chủ tọa giống như nữ hoàng cao cao tại thượng, lạnh lùng, cả người tản ra sát khí âm lãnh, khiến người đối diện không dám sinh lòng ngưỡng mộ.

Diệp Phong không thích Sương nhi như vậy, không thích loại cảm giác xa cách ngàn dặm, do đó nàng chỉ đến một lần, sau này cũng không đặt chân vào thêm lần nào nữa.

Chỗ Diệp Phong thích nhất chính là thư phòng, bốn phía hương thơm ngào ngạt, yên tĩnh, ở đây Lãnh Vô Sương không phải Tu La chưởng quản sinh tử, nàng chỉ là một thiên sứ chốn nhân gian trầm mê thi họa. Thỉnh thoảng tâm tình nàng tốt sẽ dành thời gian đánh đàn một khúc, âm thanh du dương dễ dàng trấn an tâm đắc táo bạo.

Thời điểm mới nghe Lãnh Vô Sương đánh đàn, Diệp Phong cảm thấy kinh hãi, hóa ra cầm kỳ thi họa trong truyền thuyết là có thật, nó thực sự tồn tại. Diệp Phong tự ti mặc cảm, phụ thân nàng là giáo sư trường đại học X, mẫu thân là bác sĩ, tại J thị cũng có chút danh tiếng, hai người yêu nhau lúc còn học đại học, sau đó sống chết cũng kết hôn. Phụ mẫu đều coi trọng sự nghiệp, nên để Diệp Phong ở lại nông thôn với nhà bà ngoại, cho đến khi sơ trung nàng mới được sắp xếp tới J thị.

Mẫu thân muốn nàng kế thừa bà, nói nữ tử hẳn phải học y, công việc yên ổn, thế nhưng từ nhỏ Diệp Phong đã có năng khiếu nghệ thuật trời cho, phương diện hội họa cũng rất tốt. Khi còn bé, nàng thường ra đồng nặn đất sét, hình dáng khi hoàn thành đâu ra đó, Diệp phụ không muốn lãng phí nhân tài, kiên trì muốn nàng thi vào ngành nghệ thuật, vì thế cùng Diệp mẫu cãi nhau một trận.

Cuối cùng Diệp Phong dựa vào hứng thú bản thân thi vào trường mỹ thuật, nhưng cũng dựa vào ý mẫu thân, song song học y, nếu tương lai con đường hội họa không thể nuôi sống, có nghề tay trái cũng không đến nỗi chết đói ngoài đường. Chính vì vậy cuộc sống thời đại học của Diệp Phong không có gì thú vị, bài vở nặng nề, bài tập làm suốt đêm không hết. May mắn thay thành tích không tệ lắm, tác phẩm cũng đạt giải trong các cuộc thi, đây coi như đền đáp khoảng thời gian cực khổ.

Ngoài trừ hội họa, Diệp Phong thích nhất chính là thổi tiêu, tiếng tiêu êm dịu trầm thấp, tươi mát dễ nghe, thiên tính tự nhiên. Đều quan trọng, mỗi lần thổi tiêu thì tâm nàng sẽ say mê, giống như Lâm Lam từng nói "Thổi tiêu là lúc nàng sống trong thế giới mà bản thân tạo ra", nhưng hôm nay, Diệp Phong mới phát hiện, nếu so với Lãnh Vô Sương thì đúng thật tiểu vu diện kiến đại vu.

Bất qua đừng nói nghe đàn, gần đây muốn gặp Lãnh Vô Sương cũng rất khó. Diệp Phong không biết xảy ra chuyện gì, ngực loáng thoáng cảm thấy bất an. Nhưng còn may, có nha đầu Tiểu Ngọc ở bên bầu bạn, làm lạc thú hằng ngày tăng không ít.

Bình thường hai người sẽ chơi giỡn điên cuồng trong cung, Diệp Phong dựa vào trí nhớ thời hiện đại, ba thụ đào điểu đản, bắt cá trong nước, thỉnh thoảng tâm huyết dâng trào còn tự mình xuống bếp làm cơm, kết quá thiếu chút nữa đốt cháy nhà bếp. Mọi việc như thế, nhiều không kể xiết, cuối cùng toàn bộ cung nhân nhìn thấy các nàng cũng giống như đề phòng trộm cướp, rất sợ các nàng lại bày ra trò gì mới.

Lãnh Nguyệt Cung rất lớn, còn nhiều chỗ chưa tới.

"Uy! Một hồi chúng ta đi chỗ nào chơi?" Hiển nhiên Diệp Phong trở thành quân sự, mỗi lần Ngọc nhi đều trưng cầu ý kiến của nàng.

"Không bằng chúng ta lén ra khỏi cung chơi?" Tới đây hơn một tháng, chưa bao giờ được ra ngoài, Diệp Phong tràn nhập hiếu kỳ với thế giới cổ đại, vất vả mới được tới đây, phải vui vẻ thật thống khoái!

"Không được, Cung chủ sẽ g**t ch*t chúng ta!" Tiểu Ngọc vội vàng lắc đầu.

"Sẽ không, ngươi xem, sắp đến Trung thu, chúng ta ra ngoài mua đồ dùng chắc được đi?"

"Nhưng… Chuyện này đã có Kỳ tỷ tỷ phụ trách, căn bản không cần chúng ta nhúng tay vào!"

"Ai nha! Sao ngươi không biết linh động? Nhiều người thì thêm một phần lực mà, chúng ta chỉ giúp đỡ, bất quá không gây phiền phức cho nàng."

"Được không?"

"Khẳng định không thành vấn đề! Chúng ta đi tìm Sương nhi thương lượng." Tuy không thích Kiếm Kỳ, nhưng ngẫm lại có thể ra ngoài một chuyến, cũng không phải không thể.

Cầm Kỳ Thi Họa, bốn trợ thủ đắc lực được đích thân Lãnh Vô Sương chỉ dạy, bộ "Tàn mai kiếm pháp" dùng đến mức xuất thần nhập hóa, địch nhân nghe được đã sợ mất mật, nhưng ai cũng có thêm sở trường riêng. Kiếm Cầm lý trí lãnh tĩnh, không thích nói chuyện nhưng luôn lấy đại cục làm trọng; Kiếm Thi y thuật siêu quần, nhìn bề ngoại thì ôn nhu nhưng thực chất tiếu lí tàng đao; Kiềm Kỳ thì người như tên, sở trường dùng ám khí, bách phát bách trúng, Diệp Phong sợ nàng nhất, vì chỉ cần trong phạm vi đường nhìn của nàng, cho dù trốn thế nào cũng không tránh khỏi quân cờ xuất quỷ nhập thần trong tay nàng, thế nên mỗi lần thấy nàng từ xa, Diệp Phong sẽ vòng đường khác mà đi; Kiếm Tranh lại thích hợp làm gián điệp nhất, trên cơ bản tin tức mà Lãnh Nguyệt Cung nhận được đều do nàng thu thập.

Hai người mới tới cửa thư phòng đã nghe âm thanh nói chuyện bên trong.

"Hư…" Diệp Phong kéo Tiểu Ngọc bày động tác đừng lên tiếng.

"Làm gì?" Tiểu Ngọc nhỏ giọng hỏi.

"Tới đây, nghe các nàng nói cái gì." Diệp Phong lôi Tiểu Ngọc trốn phía dưới cửa sổ, nâng tay chọc một lỗ thủng: "Cửa sổ cổ đại thích hợp để nghe trộm, không giống hiện tại, cách âm rất tốt, thậm chí còn có thể chống đạn!" Diệp Phong nghĩ thầm.

Xuyên qua lỗ nhỏ vừa chọc thủng, Diệp Phong thấy Lãnh Vô Sương đưa lưng về phía mình, Cầm Kỳ Thi Họa khoanh tay, chia nhau đứng hai bên.

"Kiếm Họa, lần này ra cung có thu hoạch gì không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!