Chương 49: Mười lăm năm trước

Từ khi có Tuyệt Sát, Diệp Phong không còn lười biếng, mỗi ngày trời còn chưa sáng đã rời giường luyện kiếm, tám chiêu Truy Hồn kiếm pháp luyện tới nhuần nhuyễn, nhưng chiêu thứ chín không cách nào xuất ra kiếm khí tận trời, chiêu thức rất thuần thuật nhưng kiếm ý lại không thể đạt được, Diệp Phong biết không thể cưỡng cầu, đành phải chấp nhận. Trải qua thời gian không ngừng luyện tập, Thiên Sơn kiếm pháp cũng có chút thành tựu, tinh túy trong đó cũng lãnh hội một... Hai... Nếu đem ra so sánh, nàng thích Truy Hồn kiếm pháp hơn, sát khí diệt thiên tuyệt địa, khí phách bễ nghễ thiên hạ, có loại duy ngã độc tôn.

Võ công tiến bộ từng ngày, Diệp Phong cũng cảm thấy cơ thể có biến hóa rõ rệt, mỗi lần luyện kiếm, sát ý trong lồng ngực càng mạnh mẽ hơn, khó khống chế, loại khát vọng mùi máu tanh làm nàng hoảng sợ không thôi, vài lần thiếu chút nữa g**t ch*t hạ nhân hầu hạ bên cạnh, cho nên gần đây nàng chỉ luyện kiếm một mình, nàng rất sợ bản thân kìm chế không được.

Nàng luôn cảm thấy thân thể có gì đó không thích hợp, Lôi Khiếu Thiên phân phó hạ nhân thời điểm ngao dược phải cho thêm thuốc bổ, dù vậy, thân thể nàng vẫn gầy gò, nàng không biết tột cùng vấn đề nằm ở đâu, thì đúng lúc này hàn độc trong cơ thể tái phát, nên nàng nghĩ đây chính là lý do.

Diệp Phong không hề có hứng thú với sinh ý của ngân hàng Lôi Khiếu, nên Lôi Khiếu Thiên không cưỡng cầu, cho phép nàng mỗi ngày chỉ cần nghe Lôi Tam giảng dạy hai canh giờ, mặc dù chỉ là hai canh giờ nhưng với Diệp Phong lại là một loại dày vò, mỗi lần đều nhõng nhẽo kiên quyết kéo Sở Yên cùng nghe. Chính vì vậy hai canh giờ này trở thành thời gian nghỉ ngơi của nàng, chỉ cần Lôi Tam bắt đầu bài giảng thì nàng bắt đầu tìm chu công đánh cờ, chu du liệt quốc, ngủ đến quên trời quên đất, nhưng Sở Yên hoàn toàn trái ngược, về khoảng này nàng có thiên phú trời cho, hiểu rõ tài sản của Lôi Chấn sơn trang còn hơn cả Diệp Phong, cửu nhi cửu chi, Diệp Phong nghĩ không cần tới thư phòng cũng không sao, dù gì đã có Sở Yên giúp đỡ, nàng tin Sở Yên còn hơn cả bản thân mình.

Hôm nay, Diệp Phong ngủ đến trưa mới tỉnh lại, thái dương đã ngã về Tây Sơn, tính toán canh giờ, chắc Lôi Tam giảng giải gần xong, rửa mặt đi tới Tuyết Viện là vừa, nhưng lại đụng phải Mạc Ngữ đang rất vội vã.

"Tiểu Ngữ, làm sao vậy?"

"Diệp đại ca, trang chủ gọi ngươi tới tiền thính một chuyến!"

Trong lòng Diệp Phong cả kinh: Chẳng lẽ cha biết nàng không tới thư phòng?

Tuy Lôi Khiếu Thiên rất yêu thương Diệp Phong, để nàng tùy tâm tùy ý nhưng một khi nghiêm khắc cũng không phải chuyện đùa, nên ít nhiều Diệp Phong cũng có điểm kính nể, nếu hắn biết nàng lười biếng, khẳng định sẽ nổi trận lôi đình.

"Cha gọi ta làm gì?" Dù gì cũng phải biết rõ vấn đề mới tìm được đối sách.

"Không biết. Hắn chỉ nói sự tình khẩn cấp, muốn đại ca lập tức tới."

"Thiết đại ca đâu?"

"Đã đi!"

Xem ra không phải vì chuyện nàng không tới thư phòng, ba người Thiết Thắng cũng có mặt, xem ra phát sinh chuyện đại sự, vội vàng cầm lấy Tuyệt Sát: "Đi! Đi xem!"

Diệp Phong vừa vào phòng khách thì cảm thấy bầu không khí sai sai, rất áp lực, Lôi Khiếu Thiên ngồi vị trí chủ vị nhắm mắt trầm tư, Lôi Đại, Lôi Nhị, Lôi Tam ngồi bên phải, sắc mặt ngưng trọng, Thiết Thắng, Nhất Long, Giang Côn, Mạc Ngôn ngồi bên trái, thoạt nhìn rất tức giận, Diệp Phong thất kinh, xảy ra chuyện gì?

"Cha, thế nào?" Diệp Phong phất tay ngăn mọi người muốn đứng lên hàng lễ, bước nhanh tới chỗ Lôi Khiếu Thiên hỏi.

"Phong nhi, con tới rồi!" Lôi Khiếu Thiên chỉ vào cái ghế bên cạnh: "Ngồi đi! Ai! Thám tử hồi báo, nội bộ Đường môn xảy ra náo động, Đường Tiềm huynh dẫn đầu đệ tử Đường môn chống lại Ma Giáo tấn công, bảy trưởng lão chết ba, mặc khác có hai người đầu quân Ma Giáo, bản thân Đường Tiềm cũng bị trọng thương, lần này Đường môn tổn thương nguyên khí, đối với toàn bộ giang hồ tổn thất không nhỏ."

"Ma Giáo quá càn rỡ, chúng ta phải giáo huấn bọn chúng!" Giang Côn quơ thiết sạn trong tay, phẫn nộ giận dữ.

"Giang tam ca nói rất đúng! Không thể mặc bọn người Ma Giáo làm xằng làm bậy!" Tiểu Ngôn Tiểu Ngữ theo đó phụ họa.

"Hanh! Nếu Ma Giáo dễ đối phó như vậy, các phái đã sớm động thủ, sao còn chờ tới bây giờ?" Lôi Nhị hừ lạnh.

"Vậy cũng không thể ngồi chờ chết!" Thiết Thắng đáp lễ: "Lôi Chấn sơn trang nhân tài đông đúc, hẳn nên vì võ lâm ra một phần lực mới đúng."

"Lời này của Thiết đại hiệp không đúng rồi!" Lôi Tam chậm rãi nói: "Từ trước đến nay Lôi Chấn sơn trang không hỏi chuyện giang hồ, hơn nữa đối kháng với Ma Giáo không phải một ngày hai ngày, là cuộc chiến lâu dài, phí người, cố sức, tiền bạc tiêu hao không ít, sinh ý lỗ lả thế này, Lôi Chấn sơn trang không bao giờ làm!"

Nhất Long nhẹ giọng cười, phe phẩy ngọc phiến trong tay: "Hiện tại Ma Giáo đã diệt phái Thanh Vân, bắt cóc Lăng Tinh, Đường môn lại tan rã, không biết chừng mục tiêu kế tiếp là Lôi Chấn sơn trang. Nếu không diệt chi hoạn trong lòng, xin hỏi Lôi tam ca làm thế nào để kiếm thêm sinh ý đây?"

"Ha ha ha... Nhất nhị hiệp có điều không biết, thời thế càng loạn thì bạc của Lôi Chấn sơn trang càng nhiều! Sao lại không thể kiếm thêm sinh ý? Ngươi nói đúng không, Lôi Đại." Lôi Tam cười lớn, lập tức chuyển hướng qua Lôi Đại.

Lôi Đại lạnh lùng quét mắt liếc nhìn ba người Thiết Thắng: "Không làm!"

"Các ngươi sợ chết như thế?" Giang Côn đứng bật dậy, gầm lên một tiếng.

"Lão tam!" Nhất Long bận rộn kéo hắn ngồi xuống: "Không được vô lễ!"

"Nếu Giang tam hiệp không sợ chết, cần gì phải trốn tới Lôi Chấn sơn trang?" Sắc mặt Lôi nhị vi hàn, lạnh lùng nói.

"Ngươi!" Giang Côn nhất thời giận dữ, muốn huy động thiết sạn ra chiêu.

"Được rồi!" Lôi Khiếu Thiên hét lớn, trong giọng nói lộ ra uy nghiêm không thể kháng cự.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!