Chương 47: Đàn đứt dây

Mây tản thu hạ thử, tân vũ mang thu lam. Đã nhập thu, khí trời chuyển lạnh, không khí âm u một mảnh, mưa bụi tinh tế yên lặng bay xuống, đình các đều được bao phủ bởi mưa bụi lất phất, dường như tiên cảnh nhân gian.

Một thân hồng nhạt gấp gáp chạy trên hành lang vắng vẻ, trên trán mơ hồ xuất ra chút mồ hôi, gương mặt tiếu nộn hơi đỏ lên. Vừa tới Tuyết Uyển thì hơi dừng một chút, bất chấp nước mưa trên người, hô: "Tiểu thư! Tiểu thư! Không hay rồi!

"Nhu nhi, xảy ra chuyện gì?" Một người mặc lục mỏng hoàng sắc xuất hiện ở cửa, sốt ruột hỏi.

Nhu nhi nhảy vào trong, bất chấp trả lời, tự mình rót một chung trà, sùng sục sùng sục thống khoái uống hết, nàng lau nước trà bên miệng: "Tiểu thư, hắn... hắn lại phát giận! Trang chủ không có biện pháp, để ta tới..."

Nhu nhi nói chưa xong, Sở Yên đã chạy ra ngoài, từ sau chuyện ở viện nông gia, Diệp Phong tự nhốt mình ba ngày ba đêm, không gặp bất cứ ai, cũng không ăn cái gì, cả người tiều tụy rất nhiều. Vài ngày gần đây thường xuyên nổi giận, ban đêm gặp ác mộng giật mình tỉnh giấc la hét không ngừng, không ai biết tột cùng nàng bị làm sao.

"Tiểu thư! Cẩn thận! Tiểu thư, chờ một chút a!" Nhu nhi vội vàng cầm dù chạy theo sau.

Còn chưa đến nơi, đã nghe tiếng Diệp Phong thất thanh rống giận: "Cút! Các người đều cút cho ta!" Tiếp theo là tiếng nổ lớn, xem ra có vật gì vừa bị nàng đánh nát, sau đó từng trận từng trận âm thanh truyền đến, ấm trà bay theo vòng cung rất đẹp, rầm một tiếng, vỡ nát.

"Phong nhi... Phong nhi, con bình tĩnh một chút, con nghe cha nói..."

"Ta không muốn nghe, các ngươi mau đi ra ngoài! Đi ra ngoài!"

Bọn hạ nhân ở ngoài cửa, khoanh tay đứng đó, ai cũng như bức tượng, không dám thở mạnh, cũng không biết vị Thiếu trang chủ này phát tính tình gì, nhãn thần hung ác, giống như sẵn sàng liều mình với tất cả, trang chủ nói cũng không được. Thấy Sở Yên đến, như thấy được cứu tinh, tất cả đều thở ra một hơi, không chỉ âm thầm thấy may mắn, còn có người chế trụ được nàng.

Sở Yên bước nhanh vào trong, xung quanh một mảnh hỗn độn, tất cả vật dụng đều trở thành vật hi sinh, bình hoa rơi lả tả, tóc tai Diệp Phong mất trật tự, quần áo không chỉnh tề, cả người bị lệ khí bao trùm, hai tay ôm đầu cuộn mình trong góc, cả người lạnh run, làm như đang chịu hứng thống khổ khó nhịn, Lôi Khiếu Thiên đứng cách đó không xa nhìn nàng tràn đầy đau lòng và quan tâm, nhưng lại không biết làm sao, Tiểu Mơ thì đang thu thập mảnh vỡ dưới đất, vẻ mặt bất đắc dĩ.

"Diệp lang?" Nhìn Diệp Phong, lòng Sở Yên đau như cắt, cố gắng kìm nước mắt.

"Sở cô nương, ngươi tới thật đúng lúc! Ngươi xem Phong nhi này..." Lôi Khiếu Thiên bước tới chỗ Sở Yên, rồi nhìn Diệp Phong trốn trong góc phòng, nhất thời lệ ngang dọc: "Sở cô nương, ta biết Phong nhi sẽ nghe lời ngươi nói."

Sở Yên nhẹ nhàng gật đầu, lão nhân trước mắt, mái tóc hoa râm, mấy ngày nay vì chăm sóc Diệp Phong chưa từng nghỉ ngơi đàng hoàng, tựa hồ già đi mấy tuổi: "Trang chủ yên tâm đi, ở đây giao cho Sở Yên, ngài nghỉ ngơi trước đi."

"Hảo hảo, ta lập tức cho người tìm đại phu, nhất định thay Phong nhi chữa bệnh thật tốt, ở đây kính nhờ Sở cô nương."

"Ân, trang chủ yên tâm."

"Tiểu Mơ, đi." Lối Khiếu Thiên nhìn Diệp Phong, nhẹ nhàng thở dài một hơi, lau lệ ở khóe mắt, xoay người rời đi.

"Nhu nhi, ngươi cũng đi trước đi."

"Thế nhưng tiểu thư..." Nhu nhi do dự, hiện tại người này không còn là người hay nói nói cười cười, tính tình bộc phát thì chuyện gì hắn cũng làm được, nàng không thể yên tâm để tiểu thư ở lại một mình.

"Đi đi, ta không sao! Kêu mọi người đều lui hết đi."

"Dạ, tiểu thư, người cẩn thận."

Mưa bên ngoài ngày càng lớn, rơi xuống mái ngói lưu ly, phát ra thanh âm thâm thúy, tiên khởi nhiều bọt nước. Phòng trong khôi phục trạng thái vắng vẻ, chỉ nghe nức nở mơ hồ.

"Diệp lang?" Sở Yên nhẹ nhàng tới bên cạnh Diệp Phong, đưa tay xoa hai vai gầy gò.

Cảm nhận có người tiếp cận, Diệp Phong giống như bị kinh hách cực đại, cả người giống như lò xo cấp tốc bắn lên, huy chưởng muốn đánh tới nhưng mơ mơ hồ hồ thấy được thân ảnh quen thuộc, mau mau thu hồi chưởng lực, thế nhưng cổ sát khí kia thật lâu không tiêu tan.

Tóc tán loạn hai bên mặt, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, môi xanh tím, khóe mắt vẫn còn vươn nước mắt, tử mâu tràn đầy tơ máu, toát ra thống khổ ẩn nhẫn, Sở Yên đau xót, nhẹ nhàng xoa hai má không còn huyết sắc kia, cảm giác lạnh lẽo truyền từ tay chạy dọc toàn thân.

Thân thể Diệp Phong cứng đờ, gắt gao dán chặt tường, hai tay nắm chặt thành nấm đấm, khớp xương vì cố sức mà trở nên trắng bệch, hô hấp ồ ồ bất an: "Yên... Yên nhi, nàng... Nàng đừng tới gần ta! Nàng... Đi đi!"

Sở Yên nhẹ giọng cười, hai tay cố sức nắm tay nàng, khe hở mơ hồ có vết máu, Sở Yên đặt tay nàng lên môi, dịu dàng thổi thổi, ôn nhu nói: "Đứa ngốc, không đau sao?"

Mùi thơm quen thuộc làm người khác an tâm, lời nói ấm áp mềm nhẹ, nhiệt độ từ lòng bàn tay truyền đến, rột cuộc cũng thành công làm thần kinh luôn buộc chặt của Diệp Phong được thả lỏng, nàng trở tay ôm Sở Yên vào lòng ngực, nước mắt tùy ý giàn giụa: "Yên nhi, ta không phải cố ý! Thực sự ta không cố ý! Ta không muốn giết người, ta không thích giết người! Nhưng ta nhịn không được! Thực sự nhịn không được! Ta không nghĩ mọi chuyện lại đến mức này, ta không muốn hại chết bọn họ, ta không phải cố ý!

Bọn họ không chịu tha thứ cho ta, đêm nào cũng tới tìm ta! Là ta hại chết bọn hạ! Là ta! Yên nhi, ta rất sợ... Rất sợ..."

Hai vai run rẫy, nước mắt lạnh lẽo, lời nói nghẹ ngào, tâm Sở Yên tan nát, tình cảnh đêm đó giống như vừa xảy ra hôm qua, một lớn một nhỏ nhìn nhau tươi cười, dáng vẻ ngây ngốc của Diệp Phong xán lạn dưới ánh dương quang. Ma hiện tại lại bị ác mộng quấn thân, hãm thật sâu không cách nào thoát ra được, chỉ vì lương tâm không cách nào bình an nên mới thống khổ như vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!