Chương 46: Nông gia viện máu tanh

Sắc trời dần tối, bóng đêm lặng yên bao phủ, xung quanh một mảnh an tĩnh, chỉ có ánh sáng ở phòng chính, nến vẫn đang cháy rực, phát ra ánh sáng yếu ớt. Gia đình Lý thúc ở đông sương yên giấc từ lâu, trong đại sảnh, Nhu nhi bưng chén thuốc, uy cho Dạ Ổ Hà.

"Theo lời tiền bối, Ma Giáo vì bí phương rèn kiếm mà đến?" Chờ hắn uống xong ngụm thuốc cuối cùng, Diệp Phong trầm giọng nói.

"Không sai! Bọn họ đã phái người tìm lão phu ba lần, đều bị ta kiên quyết từ chối, lần này nghe nói Kỳ Sơn có huyền thiết, đây chính là nguyên liệu thượng đẳng để rèn kiếm, nên cùng quản gia đi vào tìm kiếm, không ngờ nửa đường gặp người Ma Giáo, chúng ta địch không lại, toàn bộ bị giết." Dạ Ổ Hà nói đến chỗ này, biểu tình buồn bã, tân tân khổ khổ tìm được huyền thiết lại bị cướp đi, bản thân thiếu chút nữa cũng mất mạng.

"Thiếu trang chủ, sợ người của Ma Giáo sẽ không từ bỏ ý đồ, ta nghĩ bọn họ sẽ quay trở lại, nơi này không an toàn, chúng ta phải sớm trở về Lôi Chấn sơn trang." Nhất Long lo lắng nói.

"Sợ cái gì? Bọn họ mà tới, ta sẽ được giết một cách thống khoái!" Giang Côn không hề để ý.

"Lão tam, không được làm càn, không thể đối cứng với Ma Giáo." Thiết Thắng vội vàng quát lớn.

Diệp Phong nhíu chặt lông mày suy nghĩ, ở chỗ này đợi càng lâu càng nguy hiểm, nếu Ma Giáo thực sự đột kích, đối với phe mình hoàn toàn bất lợi, Dạ Ổ Hà bị thương chưa lành, Sở Yên và Nhu nhi là hai nữ tử trói gà không chặt, căn bản không thể chiến đấu, ba người Thiết Thắng lại không phải đối thủ của Tiếu Chớ, nếu Huyết Sát cũng tới, chắc chắn lành ít dữ nhiều, Mạc Ngôn Mạc Ngữ ngày mai mới đến, hảo hán không sợ thiệt trước mắt, ba mươi sáu kế chạy là thượng sách.

Vì vậy nhân tiện nói: "Thiết đại ca nói đúng, không thể cùng Ma Giáo xung đột chính diện, sáng sớm ngày mai chúng ta phải đi ngay, bây giờ tất cả hảo hảo nghỉ ngơi..."

"Hư..." Nhất Long bận rộn cản Diệp Phong lại, thấp giọng: "Có người!"

Diệp Phong tung chưởng phong, ngọn nến tắt đi, trong lòng lập tức tối đen, xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ có gió thổi qua cửa sổ để lại thanh âm nức nở.

Diệp Phong thấp giọng: "Chúng ta bị bao vây, đại khái có khoảng năm mươi người. Yên nhi và Nhu nhi ở lại trong phòng, cho dù xảy ra chuyện gì cũng không được ra ngoài! Thiết đại ca, Giang tam ca, an toàn của ba người giao cho nhị vị, Nhất nhị ca hành sự theo hoàn cảnh!"

"Hảo!" Ba người cùng nhau lên tiếng.

"Thiếu trang chủ!" Dạ Ổ Hà vội vàng gọi Diệp Phong: "Mục đích của bọn họ là ta, ta theo bọn họ đi, sẽ không liên lụy chư vị."

Diệp Phong hừ lạnh: "Diệp Phong làm việc không bao giờ bỏ dở nửa chừng!" Nói xong đẩy cửa đi ra ngoài.

"Diệp lang!" Trong bóng tối, Sở Yên ôm cánh tay hơi lạnh của nàng: "Cẩn thận!"

Diệp Phong cũng nhẹ nhàng nắm bàn tay nhỏ bé của Sở Yên, vỗ vỗ nhẹ, sau đó lắc mình rời khỏi phòng.

Ánh trăng nhu hòa đối lập với sát khí trong viện, hơn mười bóng đen đứng thẳng dậy, toàn thân đều mặc trang phục dạ hành, phá lệ quỷ dị. Người đứng dầu, vẻ mặt bất thiện, khóe miệng khẽ nhếch, cười như không cười, ánh mắt nhìn Diệp Phong như nhìn coi mồi, tay cầm chặt loan đao phản chiếu dưới ánh trăng phát ra ánh sáng lạnh.

"Diệp Phong, chúng ta lại gặp mặt."

"Đúng vậy, thật sự rất có duyên. Có phải đáng giá uống một ly đúng không?" Diệp Phong thản nhiên đáp, mắt lại không nhàn rỗi, cấp tốc đảo xung quanh, trong viện có khoảng hai mươi người, chính ốc bảy người, đông sương, tây sương có sáu người, mặt khách viện còn có mấy người hô hấp như có như không.

"Ha ha... Thiếu trang chủ khách khí, chỉ cần ngươi giao Dạ Ổ Hà, ta mời ngươi uống thì có làm sao?" Huyết Sát cười nói, thanh âm tràn đầy trêu tức.

"Rượu ngươi mời ta cũng không dám uống!" Lời chưa dứt, liền xuất ra chiêu thứ sáu trong Thiên Sơn kiếm pháp 'Vạn lý truy tuyết', chiêu này dường như phụ cốt chi thư, quấn lấy địch nhân không rời, như hình như bóng.

Thân thể Diệp Phong vừa động, Huyết Sát cấp tốc lui về phía sau: "Giết!" Đệ tử Ma Giáo nhanh chóng vây quanh Diệp Phong, những người trên nóc nhà đều rơi xuống viện, đại chiến nhanh chóng bắt đầu.

Diệp Phong cười nhạt một tiếng, Huyết Sát thật sự không thông minh, bắt hạ nhân ứng chiến còn bản thân đứng một bên xem náo nhiệt. Diệp Phong thấy tình thế bất lợi với bản thân, xuất thủ không chút lưu tình, tuy Thiên Sơn kiếm pháp có lực sát thương rất mạnh nhưng bản thân nàng vẫn chưa luyện thành thục, dùng Truy Hồn kiếm pháp thuận lợi hơn, lập tức chiêu nối chiêu, sát khí tản khắp mọi nơi.

Truy hồn thức thứ hai 'Mục mất hồn tiêu' đánh bay trường kiếm trong tay đệ tử Ma Giáo, hắn còn chưa kịp phản ứng, yết hầu đã bị cắt đứt, không kịp ứng tiếng mệnh đã phó hoàng tuyền. Trường kiếm lập tức quét ngang, chiêu thứ tư 'Hồn bất phụ thể', cắt bụng hai tên khác, tiếp theo xoay người bổ về những tên đang tập kích phía sau, tiếng thét thảm thiết không ngừng vang lên, trường kiếm trong tay nàng đi tới đâu người chết tới đó, mùi máu tanh vây quanh, máu trong cơ thể sôi trào, hình như có vật gì đó muốn lao khỏi cơ thể, đi thưởng thức mùi tanh tưởi xung quanh.

Nội phòng đông sương, Lý thúc nghe tiếng đánh nhau bên ngoài, vội vàng đi ra ngoài,  nhìn xem xảy ra chuyện gì. Tình cảnh trước mắt làm Lý thúc sợ hãi, chẳng biết nên làm gì mới phải, lúc này một đệ tử Ma Giáo giơ kiếm chém xuống, Lý thúc ngã trong vũng máu.

"Lão nhân! Lão nhân a..." Lý Thẩm từ trong khiếp sợ tỉnh lại, nhào tới ôm sát Lý thúc khóc thảm thiết, tiếng hô thê lương xé lòng nát dạ người nghe.

Đột nhiên Lý thẩm đứng lên, thần sắc bi thương, nâng hai tay muốn liều mạng với tên đệ tử Ma Giáo, ngươi nọ đưa đao đâm vào tim Lý thẩm, sau đó rút ra, nhất thời máu chảy ồ ạt, văng lên mặt nạ của hắn. Nhất Long định ra tay ứng cứu nhưng không kịp, Lý thẩm mở to mắt nhìn xung quanh, không biết rốt cuộc bản thân làm cái gì hôm nay phải đối mặt với tang thương thế này, sau đó hai mắt tối sầm, ngã vào người Lý thúc, đi đời nhà ma.

Nội phong đông sương, truyền ra tiếng khóc thất thanh của Lý Tráng.

"Cha! Nương!" Lý Đại Ngưu quần áo không chỉnh tề chạy khỏi phòng, thấy song thân đã chết, tức giận vô cùng, chụp đòn gánh treo trên tường, hét lớn 'Ta liều mạng với ngươi!'.

Lý Đại Ngưu nào phải đối thủ của hắn, người nọ nghiêng đầu tránh thoát đòn gánh, trường kiếm vung lên, đầu Lý Đại Ngưu bay ra. Lý tẩu theo sát chứng kiến một màn như vậy, hoàn toàn không kịp kinh hô đã bị thanh đơn đao đâm thủng ngực, tiếng khóc trong lồng cũng đình chỉ, mẫu tử hai người song song ngã xuống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!