Khí trời mát mẻ, không còn nóng bức của mùa hạ, làm người nhẹ nhàng khoan khoái, gió mang theo khí tức mùa thu nồng đậm thổi qua rừng cây, tiếng lá xào xạc như dàn giao hưởng.
Đường lộ rộng rãi, nhóm người mặc trang phục giang hồ thong thả di chuyển, một nam tử dáng vẻ thư sinh cưỡi ngựa xám trắng, theo sau là đôi thiếu niên song sinh đánh mã xa, tiếp là hai đại hán cưỡi ngựa chia làm trái phải hai bên mã xa, thỉnh thoảng cảnh giác nhìn bốn phía, sau lưng con hắc mã, nhàn nhã đi chơi, trên trán người hay cưỡi hắc mã có hỏa diễm rõ ràng, vừa nhìn thấy cảnh này ai cũng biết là đoàn người của Tử y tu la.
Cứu đệ nhất mỹ nữ Sở Yên, làm hai chữ Diệp Phong truyền khắp võ lâm từ đó Tử y tu la được sinh ra, vụ án diệt môn càng khiến người khiếp đảm, khiến minh chủ võ lâm phải ra tru sát lệnh, người không chết không thôi, đại chiến ở phái Thanh Vân, người này bộc lộ tài năng, giải vây trong lúc nguy cấp, không ai phân biệt nàng chính hay tà; Cộng thêm thân phận Thiếu trang chủ Lôi Chấn sơn trang, hậu thuẫn quá lớn mạnh, làm mọi người phải kiêng kỵ; Gần đây còn cùng Lãnh Nguyệt Cung sánh vai đẩy lùi Ma Giáo, biểu hiện cùng Lãnh cung chủ quan hệ không bình thường.
Tất cả các mối quan hệ phức tạp, phía sau mỗi quan hệ đều có lực lượng không thể khinh thường, hành vi tùy tâm tùy ý, mỗi lần nàng hành động đều gây ra những chuyện chấn động võ lâm.
Nhưng nhân vật chính trong toàn bộ những sự kiện trên, lúc này đang thư thích nằm trong xe ngựa, nhắm mắt dưỡng thần, chỉ cần hé môi, liền có người lột da nho hoặc quất bỏ vào miệng, sự thoải mái của nàng làm một số người bất mãn.
"Tiểu thư, sao lại sủng hắn như thế? Cẩn thận dưỡng ra tên bạch nhãn lang!" Nhu nhi ôm đồm dĩa trái cây nhìn Sở Yên nhét quýt vào miệng Diệp Phong.
Sở Yên nhẹ nhàng lắc đầu, lại bỏ thêm một miếng vào miệng nàng, mỉm cười không nói.
"Có người ghen tị!" Diệp Phong thay đổi tư thế thoải mái khác, híp hai mắt nhìn Nhu nhi, bày ra biểu tình không sợ chết.
"Ngươi... Ngươi đừng quá đáng!" Nhu nhi bị chọc tức điên lên, hai mắt gần như phun ra lửa.
"Ai u, Nhu nhi muội muội không nên tức giận a! Ta cho ngươi ăn được rồi chứ?" Nói xong liền xoay người ngồi dậy, tiếp nhận quýt trong tay Sở Yên, nhẹ nhàng lắc lắc, đưa tới miệng Nhu nhi: "Nào, Nhu nhi muội muội mở miệng ra!"
Nhu nhi hồ nghi nhìn nàng, thể hiện rõ ngươi mà tốt như vậy sao? Thật khó tin!
Diệp Phong mở to hai mắt thể hiện mình vô tội, ủy khuất nói :"Cho ngươi, ngươi lại không ăn, thật oan uổng quá!" Nói xong lại đưa quýt tới miệng Nhu nhi lần nữa: "Ta thật tình a..."
"Cũng còn biết chuyện!" Vẻ mặt Nhu nhi đắc ý, há miệng ra, ngay thời khắc quýt sắp sửa vào miệng thì Diệp Phong trở tay bỏ vào miệng mình.
Diệp Phong một bên nhai một bên nói: "Ta thật tình... Không muốn cho ngươi ăn! Ha ha ha..."
"Diệp Phong! Ta không để ngươi yên!" Bên trong xe ngựa truyền ra tiếng gầm lớn, người ở xa vẫn cảm nhận rõ sát khí, không khỏi rùng mình.
"Ha ha ha... Yên nhi cứu mạng a! Cọp mẹ muốn ăn thịt người..."
"Ngươi câm miệng!"
Nhìn Diệp Phong khôi phục dáng vẻ vui cười ngày xưa, Sở Yên âm thầm thở dài một hơi, chỉ là bi thương phía sau tiếng cười đó vẫn làm nàng đau lòng không gì sánh bằng, nàng là người như vậy, thà đem tất cả thống khổ giấu thật sâu dưới đáy lòng, cũng không muốn những người bên cạnh lo lắng cho mình.
Nghe tiếng cười bên trong xe truyền ra, mấy người bên ngoài không khỏi nâng khóe miệng, phiền muộn trong lòng bay mất, còn gì hài lòng hơn thế này đây?
"Nhất đại ca, dù sao nhàn rỗi không có việc gì, không bằng ngươi nói cho ta nghe một chút chuyện trên giang hồ đi? Tiểu Ngữ chơi đùa mã tiên trong tay, nhìn bóng lưng phía trước nói.
"Hảo! Hôm nay ta liền khoe khoang một lần, cho hai tên tiểu quỷ các ngươi có thêm kiến thức! Vậy nói về năm loại chí độc đi, trên giang hồ có năm loại độc nghìn vạn lần không được đụng đến, các ngươi biết là gì không?"
"Không biết, là cái gì?" Mạc Ngôn nhanh chóng lên tiếng.
"Đứng thứ năm trong danh sách chính là Tiêu Dao Tán của Tử Vũ môn, độc này có thể nói là đệ nhất cương cường trong thiên hạ, có hai phương pháp để giải loại độc này, thứ nhất là dùng giải dược, thứ hai là nam nữ quan hệ, âm dương điều hòa. Nếu trong vòng mười hai canh giờ không giải được độc này, gân mạch toàn thân người trúng độc mạnh bao mà chết, giang hồ nghe tới Tiêu Dao Tán như có tật giật mình.
Vô luận ngươi là nữ cường thế nào, con người sắt đá ra sao, một khi trúng Tiêu Dao Tán sẽ biến thành người khác. Rất nhiều tán khách giang hồ vì độc này, khí tiết khó giữa, phải đầu nhập Ma Giáo."
"Nghĩ không ra Ma Giáo vô sỉ dùng thủ đoạn đê tiện như thế!" Tiểu Ngữ căm giận.
Nhất Long cười khẽ: "Đứng thứ tư chính là Lam Mị Đường môn, một khi trúng độc này, thấy máu tức dong, người trúng độc không quá một khắc sẽ hóa thành bãi nước mủ, so với phấn hóa thi càng khó phòng bị hơn, là chấn sơn chi bảo của Đường môn. Thứ ba là Huyền Băng chưởng của Huyết Sát, hàn độc là loại kịch độc mãn tính, khi độc phát thì như hầm băng, hàn ý không chịu nổi, võ công cao tới đâu cũng chỉ sống không quá hai năm, hàn độc ở trong cơ thể tích lũy từng ngày, xâm nhập vào ngũ tạng lục phủ, sẽ bị đông thành người băng. Loại độc này chỉ có Y thánh Tiêu Lưu Vân mới giải được."
"Đứng thứ hai trong danh sách là gì?"
"Đó là độc Phệ Tâm, người trúng độc thì đêm trăng tròn, sẽ bị thôn phệ, tâm quặn đau, sống không bằng chết, nếu không dùng giải dược, thì thất khiếu chảy máu đến chết, tử trạng cực kỳ kinh khủng."
"Vậy lợi hại nhất là loại độc nào?" Diệp Phong ở trong xe ngựa thò đầu ra hỏi, bốn loại trước đã quá lợi hại, thật không biết loại độc nhất như thế nào.
"Đứng đầu trong danh sách chính là cổ độc ở Tây Vực, có người nói ai trúng độc tâm trí sẽ u mê, bị người hạ cổ khống chế. Bất quá đây chỉ là lời đồn giang hồ mà thôi, vẫn chưa gặp người bị trúng cổ chân chính."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!