Chương 44: Thu lưu

Sắc trời dần dần chuyển, đại địa từ trong ngủ say thức tỉnh, nhìn chúng sinh bắt đầu bộn rộn.

Trên quan đạo truyền đến tiếng vó ngựa, nghe vào tai rõ ràng đang rất gấp, ba con tuấn mã chạy như bay, làm bụi bặm cuồn cuộn tứ tán trong không trung.

Mặc dù có hai người trên lưng hắc mã nhưng tốc độ không chút suy giảm, một thân ảnh tuấn mỹ, giống nhân vật thần tiên trong tiểu thuyết, có điều sắc mặt bất thiện, lệ khí quá nặng, thiếu nữ trong lòng thì mặt nhăn nhúm, cắn chặt môi, đau khổ chống đỡ.

Một thiếu niên ước chừng mười một, mười hai tuổi cưỡi tuấn mã đỏ thẫm, buộc khăn trên đầu, mặc quần áo gấm vóc, giày đen, thắt lưng treo bảo kiếm. Ngoài ra còn thiếu niên khác, ngoại hình tương tự, cưỡi bạch mã chạy song song, nha hoàn mặc y phục hồng nhạt ở trong lòng hắn đang buồn ngủ, thoạt nhìn uể oải đến cực điểm.

Đây là nhóm năm người Diệp Phong, rời khỏi Lãnh Nguyệt Cung, cưỡi ngựa chạy cả đêm, lòng Diệp Phong phiền muộn không ngừng thúc giục Trục Phong, truy cầu tốc độ tìm đến vui vẻ, nhưng mọi người theo hắn lại khổ sở vô cùng.

Thân hình Sở Yên mảnh mai, chưa từng cưỡi ngựa bôn ba, một đêm không nghỉ ngơi, thể lực đã sớm không còn, nàng biết lòng Diệp Phong không vui, nên cố gắng cắn răng chịu đựng. Mạc Ngôn, Mạc Ngữ cởi ngựa đuổi theo không ngừng, cả người đều là mồ hôi, thở hồng hộc, tùy thời đều có thể ngã xuống. Nhìn Diệp Phong không hề có ý giảm tốc độ, trong lòng Mạc Ngôn sốt ruột, vạn nhất ngựa lăn ra chết thì càng phiền phức hơn, lập tức quất mã tiên cố gắng vượt qua Diệp Phong.

"Diệp đại ca! Diệp đại ca! Tốc độ Trục Phong quá nhanh, đệ và Tiểu Ngữ theo không kịp, phía trước là Vũ Thành chúng ta nghỉ ngơi một lát được không?"

Diệp Phong sửng sốt, nhìn sắc mặt Sở Yên tái nhợt, trong lòng hối hận không thôi, chỉ lo phát tiết chưa bao giờ nghĩ cho cảm nhận của nàng, lập tức ghìm cương ngựa, thấp giọng: "Hảo! Nghỉ ngơi một chút rồi đi tiếp!"

Nghe được nàng trả lời, mấy người đồng loạt thở dài một hơi, cho dù người chịu đựng được thì ngựa cũng cần được uống nước, huống chi còn có hai nữ tử.

Mấy người đến Vũ Thành, trời đã sáng choang, người bán hàng rong bắt đầu dọn hàng, hai bên trái phải đông đúc náo nhiệt, sáng sớm thương nhân vội vã ăn điểm tâm. Mặc dù Vũ Thành nhỏ hơn Thanh Xa Thành nhưng sinh động không kém.

Mùi hương rượu trong tửu lâu lan tỏa khắp nơi, tiểu nhị nhanh nhẹn thấy mấy người nhìn xung quanh, lập tức bày ra vẻ mặt tươi cười, nhiệt tình bắt chuyện: "Xin chào khách quan! Mời vào trong!"

Diệp Phong xoay người xuống ngựa, hai tay đỡ Sở Yên, tiếc rằng hai chân Sở Yên gần như hư thoát, không cách nào đứng vững, Diệp Phong thấy vậy liền ôm nàng lên, cất bước đi vào trong: "Tiểu nhị, chuẩn bị ba phòng thượng hạng, chuẩn bị nước nóng, và đồ ăn đưa đến lên phòng! Phải nhanh, còn mã thì đừng cho uống nước... Nó cần vò rượu ngon nhất!"

Trục Phong nghe có rượu uống, nhất thời tê một tiếng, đ**m tiểu nhị sửng sốt, ngựa biết hát tửu? Bất quá nhìn sắc mạt người này bất thiện, tất nhiên không dám hỏi nhiều: "Được rồi! Mời khách quan lên lầu, mọi thứ sẽ có ngay!"

Mạc Ngôn, Mạc Ngữ giao ngựa cho một tiểu nhị khác, đỡ Nhu nhi xuống, nhất định phải tranh thủ nghỉ ngơi thật tốt, không biết lần sau đặt chân là ở chỗ nào.

"Yên nhi, rất mệt?" Diệp Phong cẩn thận để Sở Yên xuống giường, nhẹ giọng hỏi.

Nghe được lời ấy, mặt trắng nõn của Sở Yên bay lên rạng mây hồng, người này thất sự không biết e dè, nhưng thấy nhãn thần thân thiết kia, lòng ngọt ngào không gì sánh được, nhẹ nhàng lắc đầu: "Vẫn tốt, Diệp lang không cần lo lắng."

"Ta đi xem nước nóng chuẩn bị xong chưa? Nàng ăn chút gì đó rồi nghỉ ngơi, chúng ta không cần vội."

"Ân.

"Ai u! Mệt chết ta!" Nhu nhi vừa vào lập tức đặt mông xuống ghế, hiện giờ... Nàng không nguyện ý nhúc nhích.

Diệp Phong áy náy, nhân tiện nói: "Nhu nhi khổ cực, ta đi chuẩn bị đồ ăn, ngươi nghỉ ngơi đi."

"Không được! Cả người ta đau nhức, ngươi phải nhu nhu cho ta!"

"Ách... Cái này..."

"Thế nào? Ngươi không muốn? Ai bảo ngươi giống y người điên, không được, phải phạt ngươi!" Nhu nhi bĩu môi, không nghe thôi, nhất quyết không buông tha.

"Nhu nhi, không được hồ đồ!" Sở Yên lên tiếng ngăn lại.

"Ha ha, hết cách!" Diệp Phong khoát tay áo, cười nói: "Diệp Phong tự biết đuối lý, cam nguyện chịu phạt!"

Nói xong lập tức kéo ống tay áo lên, hai tay dùng lực bóp vai cho Nhu Nhi, thủ pháp xoa bóp này cũng không xa lạ với Diệp Phong, đây là thủ tục bắt buộc nàng với phải với mẹ khi về.

Nhu nhi không ngờ nàng thực sự làm, thân thể cứng đờ, động cũng không dám động.

"Thả lỏng một chút, thả lỏng... Ai, như vậy được rồi."

"A!" Nhu nhi hô to một tiếng, thân thể giống như lò xo, từ trên ghế bật dậy, mặt đỏ bừng, trợn tròn mắt: "Diệp Phong, ngươi muốn chết?" Tức thì quên đau nhức trên người, đuổi theo Diệp Phong, người đuổi ta chạy xung quanh cái bàn.

"Nhu nhi, ta sai rồi!" Diệp Phong vừa chạy vừa xin tha: "Thực sự ta không cố ý, ta sai rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!