Chương 43: Ân oán thanh toán xong

Nội thư phòng Lãnh Nguyệt Cung, mùi đàn hương nhàn nhạt tràn ngập khắp ngõ ngách, nến lập lòe, tản ra ánh sáng nhu hòa bao phủ cả gian phòng.

Một tiếng thở dài phá lệ rõ ràng, âm thanh được truyền ra từ chỗ sâu bên trong thư phòng, cũng không thấy bóng dáng ai. Nhìn kỹ hơn, bên trái giá sách có vết tích bị người di động, từ cửa ngầm phóng ra ánh sáng như có như không, khó phát hiện được.

Bên trong phòng tối được trang trí cực kỳ đơn giản, chỉ có một bàn cao nửa người, và bốn ghế chia đều hai bên, trên bàn có đầy đủ văn phòng tứ bảo, viên dạ minh châu được khảm trên vách tường, phát ra ánh sáng, một mảnh tinh tường.

Thân ảnh bạch y đứng đó nhìn chăm chú vào bức tranh trên tường, thần sắc  mê man, ba phần thống khổ, ba phần bất đắc dĩ, ba phần quấn quýt. Nam tử trong tranh có lông mày rậm, hai mắt nhìn thẳng phía trước, ánh mắt thâm thúy, gương mặt tuấn bạch, trên người mặc bạch y trắng như tuyết, giống như thư sinh phong lưu tuấn nhã, tay cầm trường kiếm hắc sắc, tướng mạo có bảy tám phần giống Diệp Phong, nếu nhìn kỹ hơn sẽ thấy có điểm bất động.

Không như Diệp Phong còn tuổi lông bông mà hơn vài phần trầm ổn thành thục. Nhìn hắn, tâm tư Lãnh Vô Sương lại bay về mười tám năm trước.

Sáng sớm ánh nắng xuyên qua cửa sổ rọi vào trong, lưu lại vài vết hồng nhạt, bạch sắc nằm trên giường, tóc đen nhánh phủ kín toàn bộ đầu giường, nửa đầu lộ ra ngoài, ước chừng khoảng bảy tám tuổi, da thịt non mịn, mặt trắng nõn, hai mắt đóng chặt, vẻ mặt trẻ con. Lúc này nàng đang ngủ say, không hề hay biết mặt trời đã lên cao.

"Sương nha đầu, Sương nha đầu, nên rời giường!" Thanh âm ôn nhuận rồi đột nhiên xuất hiện quấy rầy nữ hài đang ngủ mê, chỉ thấy nàng nhíu nhíu mày, trở mình, tiếp tục mộng đẹp.

''Chi nha' một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra, một đạo thân ảnh xuất hiện, hắn khoảng hai mươi tuổi, một thân lam sam, tuấn tú nho nhã, nhìn kỹ, mày hắn kiếm nhập tấn, con ngươi trong suốt đen láy tràn đầy sủng nịch, mũi cao thẳng, nhìn người trên giường không nhích nhích lắc đầu cười khẽ.

Đi mau vài bước tới trước cửa sổ, nhẹ nhàng mở ra, thấp giọng gọi: "Sương nha đầu, Sương nha đầu? Mau rời giường, phải đi luyện kiếm."

Nữ hài bất mãn hừ một tiếng: "Không a! Ta muốn ngủ thêm một hồi!" Nói xong kéo chăn trùm qua đầu.

"Nhanh lên, hôm nay Kiền ca ca dạy ngươi bộ kiếm pháp mới có được không?" Nam tử mềm giọng khuyên bảo, nhẹ nhàng lôi kéo chăn bông, rất sợ nữ hài lại tiến vào giấc ngủ.

"Thực sự?" Vừa nghe được học kiếm pháp mới, nữ hài xoay người ngồi dậy, vẻ mặt hưng phấn.

"Đương nhiên là thật, có bao giờ Kiền ca ca lừa gạt ngươi?" Nam tử v**t v* đỉnh đầu nữ hài, gật đầu khẳng định.

Sương nha đầu lưu chuyển con ngươi, giống như đang suy nghĩ đưa ra quyết định gì rất trọng đại.

Kiền ca ca nhìn nàng quỷ quái linh tinh, vẻ mặt bất đắc dĩ, không biết trong cái tiểu não đó đang nghĩ ra chủ ý gì, thực sự là tiểu quỷ đại nhân! Không có biện pháp, ai bảo bản thân thích nàng thông minh?

Chăm học hảo vấn, đối với kiếm pháp rất có thiên phú, chỉ cần giảng giải một lần, nàng liền có thể ghi nhớ từng chi tiết. Ngẫm lại đem nàng về đã năm năm, ban đầu chỉ là một tiểu khất cái, nháy mắt đã trưởng thành, cũng trở thành nan đề khiến hắn phải đau đầu nhức óc, mỗi ngày hắn tự mình tới gọi mới bằng lòng rời giường, thực sự bị làm hư.

Bỗng nhiên Sương nha đầu nằm xuống giường lần nữa, cố sức lôi kéo chăn bông" "Không dậy nổi! Không dậy nổi! Chính là không dậy nổi!"

Nam tử sửng sốt, bình thường chỉ cần nói chỉ nàng kiếm pháp, nàng sẽ cam tâm tình nguyện rời giường, hôm nay lại khác thường như thế? Nhướn mi, trầm giọng nói: "Không được! Nếu không ta sẽ phạt ngươi!" Tuy lời nói mang theo quở trách nhưng không hề nghiêm khắc.

Nữ hài thè lưỡi, lén lút nhìn hắn một cái, nói: "Không phải không thể rời giường, trừ phi ngươi đáp ứng ta một việc!"

"Chuyện gì? Ngoại trừ rời trang, những cái khác đều được." Nam tử nhẹ nhàng nhu nhu cái trán, vẻ mặt bất đắc dĩ.

"Đây là ngươi nói, không được đổi ý! Kiền ca ca là nam tử hán đại trượng phu, nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy!"

Nhìn biểu tình nàng chăm chú, nét mặt non nót nhưng tràn đầy trịnh trọng, nam tử cười lớn: "Hảo hảo hảo! Kiền ca ca không đổi ý, bây giờ nói được rồi chứ?

"Ân!" Nữ hài ngồi dậy, nhìn hắn nghiêm túc nói: "Kiền ca ca không được cưới người khác làm thê tử, chỉ cho phép lấy Sương nha đầu!"

Nam tử ngẩn ra, một lúc sau mới cười nói: "Ngươi còn quá nhỏ..."

"Ta sẽ lớn!" Không đợi hắn nói xong, nữ hài đã cắt ngang: "Chờ ta trưởng thành, ngươi cưới ta a!"

"Ha hả, đúng là tiểu nha đầu! Chờ ngươi trưởng thành, ta đã thành lão nhân!" Nói xong nhẹ nhàng đụng chóp mũi nàng: "Đừng náo loạn nữa, mau đứng lên!"

"Không được, Kiền ca ca không đáp ứng, ta sẽ không đứng lên!" Nữ hài lại nằm xuống, quyệt cái miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt quật cường.

"Hảo hảo hảo, Kiền ca ca đáp ứng ngươi, không cưới người khác, chờ Sương nha đầu trưởng thành, sẽ cưới Sương nha đầu. Được rồi đi? Tiểu nha đầu, nhanh ngồi dậy mặc quần áo."

"Ta còn muốn mặc giá ý! Ngươi cưỡi con ngựa cao to, mang theo kiệu hoa tới rước ta!" Nữ hài vừa rời giường vừa nói liên miên không ngớt.

"Kiều ca ca đáp ứng tất cả. Sương nha đầu sẽ là tân nương tử đẹp nhất thiên hạ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!