"Diệp đại ca!"
"Diệp đại ca!"
Hai bóng người từ bên trong cánh cửa chạy vội ra, hưng phấn gọi lớn.
"Tiểu Ngôn, Tiểu Ngữ?" Mắt Diệp Phong sáng ngời, nhảy người xuống ngựa, vừa đứng vững đã bị hai người họ nhào vào lòng.
"Diệp đại ca, đại ca đi đâu? Thế nào mà lâu như vậy cũng không quay về tìm chúng ta?" Tiểu Ngữ dùng sức ôm Diệp Phong, nghẹn ngào.
"Diệp đại ca, đại ca bị thương? Có nghiêm trọng không?" Tiểu Ngôn nhìn cả người Diệp Phong đều là vết thương, giật mình hỏi.
"Đúng vậy, chuyện gì xảy ra? Người nào gây ra? Có phải người của Ma Giáo hay không?"
Nhìn hai người hỏi không ngừng, Diệp Phong không biết nói gì, thật vất vả mới chờ được bọn họ im lặng, Diệp Phong chậm rì rì nói: "Không nên hỏi một lúc nhiều vấn đề như vậy? Vài ngày không gặp, tiểu tử thối các người cao lên không ít! Ta không bên cạnh, có lười biếng không? Ân?"
Lời chưa dứt, ra chưởng đánh úp về Tiểu Ngữ, rồi xoay người thêm một chưởng về phía Tiểu Ngôn, chỉ là động tác động đến vết thương, đau nhức mãnh liệt khiến nàng phải hít ngụm khí lạnh, nội lực vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, nên hai người dễ dàng lắc mình né tránh. Không có hai người đỡ, Diệp Phong lảo đảo, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
"Nào dám lười biếng? Mỗi ngày Sở Yên tỷ tỷ đều nhìn chằm chằm chúng ta! Không tin đại ca có thể hỏi nàng!" Tiểu Ngữ vội nói, như sợ Diệp Phong không tin hắn, lập tức đề cập đến Sở Yên. Hai người tiến lên trái phải đỡ Diệp Phong, đi về phía cửa Cung.
"Diệp đại ca, Sở Yên tỷ tỷ cũng tới?"
"Yên nhi cũng tới? Ở đâu?" Lòng Diệp Phong vui vẻ, đã lâu không gặp, nhớ nhung vô cùng.
"Ngay đại sảnh, chậm một chút..."
"Cẩn thận thương thế của đại ca."
Diệp Phong bỏ qua hai người chạy về trước, tiếc rằng thân thể quá mức suy yếu, không được mấy bước liền té ngã, có chút ảo não, thân thể này thực sự càng ngày càng kém.
Mạc Ngôn Mạc Ngữ đỡ nàng lên: "Cẩn thận một chút, đừng có gấp!"
Sở Yên nghe tiếng hai người hô hoán, lập tức từ đại sảnh đi ra cửa, vừa lúc nhìn thấy Diệp Phong té nhào trên đất, thét lên: "Diệp lang!" Người nọ tóc tai tán loạn, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, mới bao lâu không gặp, mà người gầy đi một vòng, vẻ mặt tiều tụy, quần áo trên người rách tả tơi, vết máu loang lổ, còn có mấy chỗ máu thấm ra băng gạc, vừa nhìn mà giật mình, cả người chật vật không nói nên lời. Trong lòng đau xót, chắc chắn hắn rất khổ sở, bằng không sao lại lưu lạc tới mức này?
Tựa hồ cảm giác được ánh mắt nàng, Diệp Phong chậm rãi ngẩng đầu, chạm phải hai mắt đẫm lệ, hoàng sam quen thuộc, tiếu mị trên mặt, vài phần nhu tình, vài phần thương tiếc, vài phần ai oán, bốn mắt nhìn nhau, thiên ngôn vạn ngữ đều nghẹn ở cổ họng.
Diệp Phong sờ sờ hà bao trong lòng, vẫn hoàn hảo không hư tổn, từ từ đẩy hai người Mạc Ngôn Mạc Ngữ ra, gọi: "Yên nhi."
"Diệp lang!" Không cần kiềm chế... Nước mắt giàn giụa, nhớ nhung ở thời khắc này tìm được đường đột phá, giống hồng thủy vỡ đê.
Vẫn là vị đạo quen thuộc, nhàn nhạt làm người an tâm, Diệp Phong nhẹ nhàng vuốt tóc Sở Yên, tham lam hít mùi hương trên người nàng, tùy ý để nàng ở trong ngực phát tiết, có được cái ôm này, tất cả không còn quan trọng.
Lãnh Vô Sương đuổi tới vừa vặn lấy một màn như vậy, nữ tử này chính là người Diệp Phong không tiếc tính mệnh cứu lấy
- Sở Yên? Không hổ là đệ nhất mỹ nữ, khuynh quốc khuynh thành, thực sự thế gian hiếm có. Thế nhưng vì sao thấy hai người ôm nhau, lòng lại đau nhức không chịu nổi? Đau nhức quen thuộc như vậy, khó có thể dùng lời nói rõ.
Lãnh Vô Sương đi tới, nhẹ giọng: "Đi trị thương trước."
Thân thể Diệp Phong cứng đờ, nhìn bóng lưng quen thuộc, tâm tình phức tạp, cố gắng quên tất cả nhưng không cách nào hoàn toản buông tay.
Sở Yên nhẹ nhàng rời khỏi cái ôm ấm áp, nhìn cả người Diệp Phong toàn là vết thương, ôn nhu hỏi: "Đau không?"
"Ha ha, không có gì! Đã quen." Diệp Phong bất động thanh sắc giấu hai tay ra sau, chẳng để ý đáp lời.
Nghe lời ấy, hai hàng lệ lại thuận thế chảy xuống, đã quen? Lẽ nào thương tích đầy người là chuyện như cơm bữa sao?
"Ai nha, Yên nhi, đừng khóc. Ta không sao, không tin nàng xem."
"Ngươi đừng tiếp tục thể hiện! Cẩn thận máu lại chảy ra, nếu như ngươi chết, uổng phí một phen khổ sở của chúng ta, sợ rằng có người sẽ thương tâm đến chết!" Không biết Kiếm Kỳ tới bên cạnh hai người từ lúc nào, lạnh lùng nói, sau đó nhìn thoáng qua Sở Yên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!