Tà dương như máu, nhiễm đỏ đám mây trên cao, ánh đỏ bao trùm vạn vật trên mặt đất, cánh hoa hải dưới mặt trời chiều gia tăng thêm vài phần quyến rũ, vài phần xinh đẹp.
Một thân ảnh bạch sắc đứng ở chỗ cao, ngắm nhìn phương xa, gió núi thổi qua, bạch y phiêu phiêu, khinh vũ phi dương, giống tiên tử hạ phàm, khuôn mặt trắng noãn được bịt kín một tầng hồng sa, phá lệ kiều mị.
Thiếu niên phía sau mặc dù quần áo tả tơi nhưng khí tức vẫn hiên ngang như trước. Từ chỗ này nhìn tới, đàn sơn liên miên phập phồng, sơn vụ lượn lờ, dường như tiên cảnh, phía trước biển rừng rộng mở, bầu không khí hùng tráng tang thương, nhất là khi hùng ưng lao ra biển rừng, thẳng lên đám mây, tiếng kêu vang vọng khắp nơi, mùi thơm nhàn nhạt theo gió phiêu khắp mọi nơi, khiến người như si như say.
Phong cảnh như bức tranh, bạch y đứng đó tô điểm thêm phần rực rỡ, hai mắt thiếu niên nhu tình như nước, không biết đang say phong cảnh hay say người...
Thiếu niên tiến tới trước hai bước, ôm eo nhỏ bạch y, nói nhỏ bên tai: "Sương nhi, nhắm mắt lại, dang hai tay."
Người trong lòng nghe lời nhắm hai mắt, chậm rãi nâng hai tay ôm mỹ cảnh trước mắt. Gió đêm nhè nhẹ, mùi hoa thanh u, Lãnh Vô Sương cảm thấy bản thân đang bay trong không trung, trôi theo gió, ngao du khắp chân trời.
Đột nhiên hai tay bên hông dần buộc chặt, tiếng hít thở ồ ồ của người phía sau truyền vào tai, khiến vành tai bị nhiệt độ cao vây quanh, có dòng điện chạy khắp toàn thân, cảm giác tê dại đánh úp dây thần kinh yếu ớt.
Thân thể Lãnh Vô Sương cứng đờ, bình thường Diệp Phong cũng hay có những cử động thân mật, cứ như chuồn chuồn lướt qua, nhưng nàng chỉ xem đó là tâm tính trẻ con không để trong lòng nhưng hôm nay có chút... Khác biệt...
"Sương nhi, ta thích ngươi!"
Khí tức ấm áp, lời nói nhu tình, nhất thời Lãnh Vô Sương không biết làm sao, vì sao hôm nay nghe lời này lại có cảm giác kỳ quái thế này? Còn chưa kịp phản ứng, vành tai no đủ bị Diệp Phong khẽ cắn, cả người Lãnh Vô Sương run lên, toàn thân như nhũn ra, nhẹ nhàng dựa vào lòng Diệp Phong, nhưng có gì đó không thích hợp, vừa định giãy dụa, thình lình Diệp Phong dùng lực, xoay người nàng lại, vừa vặn đón nhận cặp tử mâu kia, trong suốt đen láy, hoặc như đại dương mênh mông, làm nàng hãm sâu trong đó.
Cảm nhận khí tức Diệp Phong ngày càng gần, lòng Lãnh Vô Sương lộp bộp, mặt bay lên rặn mây hồng, kéo tới tận tai, so với mặt trời chiều kia còn muốn hồng hơn vài phần, kiều diễm như hoa. Không dám nhìn thẳng hai mắt Diệp Phong, Lãnh Vô Sương hơi nghiêng đầu, lại không biết làm thế nào cho phải.
Lòng Diệp Phong dâng lên nhu tình vạn phần, thầm nghĩ phải hảo hảo đối xử với người trước mặt, đau tiếc nàng, nhưng môi đỏ mọng ướt át tràn ngập mê hoặc vô hạn, làm nàng nhịn không được muốn chà đạp một phen. Hai tay siết chặt hơn không để Lãnh Vô Sương giãy dụa, không chút do dự hôn xuống, khẩn cấp thưởng thức thứ tốt đẹp này. Ma sát mềm mại, đầu Lãnh Vô Sương trống rỗng, không biết nên phản ứng thế nào, vô thức nhắm hai mắt lại, tùy ý Diệp Phong phát thảo vành môi của nàng.
"Phong..."
Thanh âm hàm hồ chưa hết một câu nhưng lại cho Diệp Phong cơ hội lần vào, Lãnh Vô Sương cảm nhận dị vật xâm lấn, cấp tốc chiếm lĩnh toàn bộ thành trì, hai cái lưỡi đinh hương quấn cùng một chỗ, vừa ôn nhu vừa mang theo khí phách cùng khát vọng nồng đậm.
Đột nhiên người trong lòng không còn chống cứ, Diệp Phong mừng như điên, không biết Lãnh Vô Sương suy nghĩ gì, bản thân cũng không dám mạo muội, chỉ mượn cớ trong núi quá lạnh, sợ hàn độc phát tác, mỗi tối đều dính sát vào nàng, không chịu rời đi, cửu nhi cửu nhi, mà nàng cũng không từ chối. Vốn Diệp Phong là người hảo nữ sắc, kiếp trước không phải chưa từng trải qua chuyện giường chiếu, mỗi đêm ôm người mình thương nhưng phải đè nén d*c v*ng trong lòng, đúng thật khó chịu vạn phần, điều khiến nàng chán ghét nhất là phải làm bộ ngây thơ, thỉnh thoảng trộm hương một chút.
Ngày hôm nay khát vọng mạnh mẽ hơn thường ngày, Diệp Phong khó lòng khống chế, nên quyết định thử một chút nhưng Lãnh Vô Sương không có từ chối như trong tưởng tượng, làm sao nàng không kinh hỉ đây?
Nụ hôn dài rốt cuộc cũng kết thúc nhưng Diệp Phong không bỏ qua, mà hôn một đường xuống cổ Lãnh Vô Sương, mỗi một nơi nàng đi qua điều khiến nàng run rẩy, nội tâm khát vọng sâu thẳm chưa từng được nếm thử. Một tiếng ngâm khẽ thốt ra, d*c v*ng trong lòng Diệp Phong càng tăng, chăm chú ôm nàng vào ngực, hận không thể hòa nhập làm một. Bàn tay thon thả di chuyển, phủ trước ngực mềm mại.
Thân thể Lãnh Vô Sương cứng đờ: "Kiền..."
Diệp Phong ngẩn ra, d*c v*ng trong cơ thể toàn bộ bị quét sạch sẽ. Cảm giác Diệp Phong dừng động tác, Lãnh Vô Sương chậm rãi mở hai mắt, một mảnh mê man, không biết bản thân đang ở nơi nào.
"A!" Lãnh Vô Sương thét lớn, rất nhanh giãy khỏi vòng tay Diệp Phong, chật vật sửa sang quần áo, nghĩ lại hành vi của hai người vừa rồi, mặt đỏ bừng, thần sắc kinh hoảng, hệt như hai người thông dâm bị người khác bắt gặp.
"Nàng vừa nói cái gì?"
Thanh âm lạnh lùng khiến Lãnh Vô Sương đình chỉ động tác, trong nháy mắt máu trên mặt thối lui, chỉ để lại một mảnh trắng bệch.
"Ai là Kiền?" Nhìn thần sắc Lãnh Vô Sương thay đổi, lòng Diệp Phong đau xót, rõ ràng ai đó vừa cho nàng một bạt tai.
"Phong nhi, ta..." Lãnh Vô Sương muốn lên tiếng giải thích nhưng rồi chẳng biết nên nói thế nào, đầu óc hỗn loạn, nhìn con ngươi bi thương kia, cúi đầu không nói gì.
"Là nam nhân." Diệp Phong gắt gon nhìn chằm chằm Lãnh Vô Sương, ánh mắt băng lãnh.
"Ân." Lãnh Vô Sương không dám nhìn thẳng, khẽ gật đầu.
Diệp Phong chết đứng, vốn dĩ cho rằng trong lòng Lãnh Vô Sương có tình nên không từ chối, vốn tưởng rằng... Hiện tại mới hiểu tất cả đều là bản thân nhất sương tình nguyện, tự cho là đúng, nàng chỉ là một thế thân mà thôi!
"Ha ha ha ha..." Diệp Phong ngửa mặt lên trời cười to, tùy ý cười, cười đến mức bi tráng thê lương.
Rõ ràng đang cười nhưng vì sao trong lòng tuyệt vọng?
Rõ ràng đang cười, vì sao lệ nối đuôi chảy xuống?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!