Vài ngày kế tiếp Diệp Phong đều trải qua trên giường, mỗi ngày ăn xong rồi uống thuốc. Thật sự thuốc Đông y quá khó nuốt, rất nhớ những viên thuốc nho nhỏ kiếp trước. Bất quá thời gian này trôi qua không quá buồn chán vì có một tiểu nha đầu khả ái để mình khi dễ, mỗi lần đều chọc nàng tức giận đến mức râu mép giật giật, đương nhiên nàng không có râu mép nên chỉ có thể rừng mắt giậm chân nhìn mình.
Sau lần đó Lãnh Vôn Sương không xuất hiện nữa, thỉnh thoảng có phái người tới xem bệnh, kê thêm vài đơn thuốc.
Thời gian yên tĩnh trôi qua khá nhanh, trong nháy mắt Diệp Phong đến chỗ này đã được một tháng, vết thương trên người cũng khôi phục bảy tám phần, cơ bản có thể xuống giường làm một ít vận động đơn giản. Những ngày qua, Diệp Phong cũng hiểu đại khái về triều đại này. Thương cảm cho bản thân vì kiến thức lịch sử quá ít ỏi, nàng không có một chút ấn tượng về triều đại Thiên Tuyết Quốc.
Hiện tại ban đêm không cần đóng cửa, tứ hải thái bình, bách tính an cư lạc nghiệp, là một thời đại hòa bình. Diệp Phong cảm thấy rất may mắn vì mình không rơi vào loạn thế, bởi vì bản thân nàng không biết làm anh hùng như thế nào và cũng không muốn trở thành anh hùng. Bất quá giang hồ lại không yên ổn, phong ba đang ngầm cuộn trào mãnh liệt. Võ lâm minh chủ hiện giờ là Lăng Hải bảo chủ Lăng Gia Bảo, hình như võ công rất cao thâm, ngẫm lại cũng đúng, nếu không làm sao có thể làm võ lâm minh chủ.
Mặt khác còn có lục đại môn phái chính đạo: Phái Không Động, phái Thanh Vân, Hắc Hổ bang, Xích Môn, Đường Môn và Lãnh Nguyệt Cung. Trong đó cũng không thể bỏ qua một vài thế lực riêng lẻ, chẳng hạn như Lôi Chấn sơn trang, Lôi gia không thuộc giang hồ nhưng lại nắm giữ một nữa tài phú của Thiên Tuyết Quốc, đương nhiên có rất nhiều cao thủ võ lâm không biết tên cùng các đại môn phái đều muốn qua lại cùng Lôi gia.
Sở dĩ giang hồ không yên ổn là vì thế lực tà giáo ngày càng mở rộng, lớn nhất là Huyết Kiền Đường và Tử Vũ Môn, nghe Tiểu Ngọc nói đường chủ của Huyết Kiền Đường là Hắc Diêm La, huyết sát thành tính, hơn nữa thủ đoạn rất tàn nhẫn, chính đạo rất kinh thường. Mà môn chủ Tử Vũ Môn là nữ tử "Ngọc diện hồ ly" Tử Thủy, ph*ng đ*ng không kềm chế được. Vốn dĩ hai môn phái này thủy hỏa bất dung nhưng lại liên hợp chống đỡ truy sát của chính đạo. Nói chung hợp tác chỉ vì lợi ích cá nhân, hiện tại Huyết Kiền Đường và Tử Vũ Môn phát triển lớn mạnh làm các phái giang hồ bất an. Phái Không Động, Hắc Hổ bang, Xích Môn bị diệt môn trong một đêm, đến giờ vẫn chưa biết hung thủ là người phương nào, ai ai cũng cảm thấy nguy cơ. Vì thế, Lăng Hải gửi thiệp mời dự họp đại hội võ lâm, cùng Chưởng môn các phái bàn bạc đối sách.
Mười năm trước Lãnh Vô Sương sáng lập Lãnh Nguyệt Cung, tuy rằng xuất hiện không lâu nhưng thực lực không thể đùa được. Trên dưới Lãnh Nguyệt Cung đều là nữ tử, chủ yếu chấp hành mệnh lệnh ám sát, bất quá chỉ giết những người tội ác tày trời. Nhờ Lãnh Vô Sương khổ tâm gầy dựng, khắp Thiên Tuyết Quốc có việc gì xảy ra thì Lãnh Nguyệt Cung lập tức nắm được tin tức, trạm gác phòng nhiều vô số kể, nên mục tiêu trong tay chưa bao giờ chạy thoát.
Không ai biết võ công Lãnh Vô Sương cao thâm bao nhiêu, bởi vì đến giờ chưa có người khiến nàng phải tự mình xuất thủ. Lãnh Nguyệt Cung có tứ đại hộ pháp: Kiếm Cầm, Kiếm Kỳ, Kiếm Thi và Kiếm Họa. Lần trước người Diệp Phong gặp áo trắng trên tay đính sợi chỉ vàng chính là Kiếm Cầm, vừa cao vừa gầy, diện mục thanh tú, đôi mắt sắc bến, làm người nhìn không được thoải mái.
Diệp Phong không muốn dính vào vòng xoáy đấu tranh giang hồ, mặc dù có một chút ước ao bản thân võ nghệ cao cường nhưng mạng nhỏ quan trọng hơn. Bước chân vào giang hồ, ngươi không giết ta thì ta giết ngươi. Kiếp trước cả con gà nàng cũng chưa từng giết, nói gì tới việc giết người, nghĩ cũng không dám nghĩ! Diệp Phong chỉ cần cuộc sống tương đối tốt là được rồi.
Nàng đối với bản thân buồn bực vô cùng, mới chừng mười lăm mười sáu tuổi bắt đầu ph*t d*c, chế độ dinh dưỡng không cân bằng, nhìn thế nào cũng không giống nữ tử, đã vậy còn mặc nam trang, thảo nào bị gọi là công tử. Diệp Phong luôn cố gắng lấp đầy bụng để cải thiện tình hình hiện tại, nhưng sắc mặt vẫn trắng bệch. Hơn nữa hình như thân thể này không thích ánh mặt trời, nhất là cặp mắt, vốn tưởng bản thân có đôi mắt rất đẹp, con ngươi mang màu tím đặc biệt bắt ánh nhìn, nhưng lại không thích ứng với ánh nắng. Khí trời tháng tám oi bức, không những Diệp Phong không cảm nhận được nhiệt độ mà còn thấy ớn lạnh. Mỗi lần Tiểu Ngọc bất cẩn làm đứt tay, Diệp Phong nhìn thấy máu liền xuất hiện sự hưng phấn khó tả, thậm chí còn muốn được nếm thử, điều này khiến nàng giật mình không ngớt. Chẳng biết chủ nhân cơ thể này là người thế nào…
"Heo! Đến giờ uống thuốc!" Âm thanh của tiểu Ngọc cắt ngang những gì Diệp Phong đang suy nghĩ, từ khi nàng ăn nhiều nhằm bồi bổ thì tiểu nha đầu này luôn gọi nàng là heo!
"Nha đầu kia! Không biết lớn nhỏ! Con dế."
"Thiết! Ta nói sai sao!"
Đúng vậy, Diệp Phong rất nhụt chí, thân cao một thước bảy nhưng dài quá thì được gì, còn không lớn bằng Tiểu Ngọc. Liếc nhìn chén thuốc Đông y đen thui, Diệp Phong cau mày hỏi: "Bao giờ thì ta có thể ngưng uống thuốc?"
"Tiểu Thi tỷ tỷ bảo, còn… Lâu… Lắm, mau uống đi!" Tiểu Ngọc nhấn mạnh.
Nhìn biểu tình hả hê trên mặt Tiểu Ngọc, Diệp Phong có xúc động muốn đánh người. Bịt mũi, ngữa đầu uống một hơi hết chén thuốc, lập tức ngậm miếng mức quả để giảm bớt vị đắng.
"Tiểu Thi tỷ tỷ nói ngoại thương trên người ngươi đã khỏi hẳn nhưng nội thương quá nặng, cần điều dưỡng. Nhưng mà…"
"Nhưng mà?" Diệp Phong nghi hoặc.
"Ngươi thực sự không nhớ những chuyện trước đây?"
"Nha đầu, ta đã nói rất nhiều lần, đầu ta bị chấn động nên không nhớ rõ." Đương nhiên nàng nhớ những chuyện trước đây nhưng không thể nói bản thân mình xuyên qua, mượn xác hoàn hồn. Nhìn vẻ mặt Tiểu Ngọc nghiêm túc, Diệp Phong liền thu liễm tâm tính, chuyện này quan hệ tới sinh mệnh của mình nha, phải để ý chứ!
Bộ dáng Tiểu Ngọc ấp a ấp úng: "Tiểu Thi tỷ tỷ nói từ nhỏ ngươi đã được uống nhiều dược đại bổ, nhưng dùng quá mức sẽ trúng độc. Nội tang ngươi suy yếu, còn trúng Huyền băng chưởng, ngã xuống vực sâu, còn sống đã là kỳ tích, khả năng… Khả năng…"
Diệp Phong hít một ngụm khí lạnh, coi bộ mình sắp teo. Huyền băng chưởng rất lợi hại sao? Hèn chi bản thân luôn thấy rét lạnh. Nàng nỗ lực hỏi: "Khả năng sao?"
"Có thể sau này ảnh hưởng việc ngươi luyện võ!" Tựa hồ Tiểu Ngọc phải tập trung toàn bộ dũng khí nói ra, vội vàng bổ sung: "Ngươi đừng buồn, tiểu Thi tỷ tỷ bảo đảm nàng sẽ tận lực tìm biện pháp!"
"Ồ…" Diệp Phong thở phào, cứ ngỡ bản thân không sống được bao lâu, thì ra không thể luyện võ. Quả thật nàng thích người có bản lĩnh hành hiệp trượng nghĩa, nhưng không có cũng không tổn hại gì.
"Ngươi không thương tâm?" Tiểu Ngọc ngạc nhiên hỏi.
"Thương tâm? Mắc mớ gì ta phải thương tâm? Tính mạng vẫn quan trọng hơn."
Tiểu Ngọc không cam lòng hỏi tiếp: "Ngươi không buồn sao? Có lẽ… Cả đời… Cả đời ngươi không thể luyện võ!"
"Nếu như cả đời này ta không thể tiếp tục luyện võ, Tiểu Ngọc có nguyện ý bảo hộ ta suốt kiếp không?"
Tiểu Ngọc sửng sốt, nhìn Diệp Phong nháy nháy mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ tới mang tai: "Ngươi… Ngươi… Ai nguyện ý chiếu cố ngươi? Nằm mơ!"
"Ha ha…" Diệp Phong buồn cười, tiểu hài tử khả ái dễ xấu hổ ghê. Trầm mặc hồi lâu, nàng liền nói: "Ngọc nhi! Ngươi thấy ta khỏe rất nhiều rồi, ngươi cùng ta tản bộ nha?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!