Sắc trời dần tối, bên trong Thanh Xa Thành đèn đuốc sáng trưng, quán trà tửu lâu hai bên đường đông đúc náo nhiệt, tốp năm tốp ba tụ lại một chỗ, đàm luận những chuyện gần đây xảy ra.
Những người bán hàng rong trên đường cái, rao bán liên tục. Một tòa nhà ba tầng ở vị trí bắt mắt nhất, đèn lồng đỏ thẫm, cao cao quải khởi, ba chữ 'Di Hồng Viện' tỏa ra ánh sáng như ẩn như hiện, mấy cô nương trang điểm cực đậm đứng trước cửa quơ khăn trong tay, cười quyến rủ, b*n r* mị nhãn, bắt chuyện với những người xung quanh: Khách nhân bốn phương tám hương, lúc đi vào thì chờ mong, đi ra ý cười vẫn không bớt...
Một năm trước, sau khi Y Tuyết Viện biến mất, thì đệ nhị kỹ viện
- Di Hồng Viện trở thành địa phương tiêu hồn của các thiếu gia nhà giàu, mỗi ngày tú bà đều vui vẻ nhìn bạc trắng bóng chảy vào túi, mặt mày lúc nào cũng nhạc khai liễu hoa. Lúc này nàng lắc lắc mông lớn xuyên qua dòng người đông đúc nhiệt tình bắt chuyện với các vị tài chủ.
"Ôi! Đây không phải Tiễn lão bản sao? Lâu rồi ngài không tới, Xuân Hồng cô nương trông ngóng ngày đêm!"
"Là Xuân Hồng cô nương chờ ta hay mụ mụ nhớ ta?" Một nam tử trung niên có nụ cười đặc biệt hèn mọn, vừa nói vừa nhét một thỏi bạc vào lòng nàng.
"Cả hai đều nhớ!" Tiết tú bà dày dặn kinh nghiệm, nhẹ nhàng tránh được ma trảo của hắn, cười nói: "Tiểu Như, dẫn Tiễn lão bản tới phòng Xuân Hồng cô nương."
Đợi Tiễn lão bản khuất bóng, Tiết tú bà vội vàng móc thỏi bạc ra ngắm nghía.
"Mụ mụ, Thúy nhi của ta đâu?"Một thiếu niên miệng đầy mùi rượu dựa vào người Tiết tú bà, thét lớn: "Sao vẫn không thấy Thúy nhi?"
"Lý công tử, hôm nay thân thể Thúy nhi không khỏe, mời Lý công tử hôm khác trở lại!" Nói xong ánh mắt chợt lóe, bỏ qua người nọ, tên Lý công tử kia lảo đảo một cái.
Khi Lý công tử sắp té, một dáng dấp thanh ngọc đưa tay đỡ, tên Lý công tử say rượu, mắt lờ đờ mông lung, mơ hồ thấy một gương mặt tuấn tú: "Đa... Đa tạ công tử! Này... Tiết mụ mụ... Ách..." Lời chưa dứt đã hộc rượu trong người ra, vị công tử tuấn tú kia chán ghét, bóp mũi tránh ra.
"Vị công tử này lạ mặt quá! Chắc lần đầu tiên tới Di Hồng Viện phải không?" Tiết mụ mụ nắm lại bả vai Lý công tử, vẻ mặt tươi cười nhìn Tuấn công tử nhiệt tình chào hỏi, gia đinh hai bên trái phải lập tức tiến lên đưa Lý công tử đi.
"Buông! Ta muốn gặp Thúy nhi, buông! Mụ mụ, ngươi không nên mắt chó nhìn người thấp, chờ ta có tiền nhất định sẽ lấy Thúy nhi về nhà!" Lý công tử vừa giãy dụa vừa la lớn.
Tình cảnh này nhanh chóng thu hút chú ý của những người xung quanh, hóa ra vốn Lý công tử là người có tiền, tiếc rằng ngày đêm quyến luyến nữ tử thanh lâu, tức chết phụ thân, bức tử mẫu thân, tài sản mất hết, giờ lưu lạc đến mức này.
Tiết mụ mụ nhìn bóng lưng Lý công tử cười một tiếng khinh miệt: "Thật không biết sống chết!"
"Mụ mụ này thật là, nếu Lý công tử kia thích Thúy nhi cô nương như vậy, sao không làm chuyện tốt, thành toàn cho bọn họ, thế nào?" Một người ngồi bên trái vui cười nói.
"Ai u! Tiều công tử, ta cũng vì tốt cho Thúy nhi! Người ở thanh lâu đi ra, sao có thể sinh hoạt như người bình thường? Nam nhân các ngươi a, đều cùng một đức hạnh, đừng thấy hiện giờ Lý công tử kia muốn Thúy nhi đến chết đi sống lại, đợi chân chính đem Thúy nhi cho hắn, người chịu khổ chỉ một mình Thúy nhi!"
Tiều công tử ngượng ngùng, cười không nói thêm lời nào, ngẫm lại cũng đúng, làm gì có nam nhân nguyện ý cưới một nữ tử phong trần?
"Ta thật không đúng, thiếu chút nữa chậm trễ khách nhân! Chẳng biết xưng hô với công tử như thế nào?" Nói xong còn tự trừng phạt bản thân, tát nhẹ vào mặt mình một cái, nhìn ngọc phiến công tử nói.
Vị công tử kia, ước chừng hai mươi tuổi, mặt như quan ngọc, đôi mắt hoa đào tự tiếu phi tiếu, một thân hoa phục, y phục trên người đẹp đẽ bắt mắt, phía sau có một người sai vặt, tuy quần áo tầm thường nhưng thanh tú động lòng người.
Không đợi công tử kia trả lời, gã vai vặt bước lên, đáp: "Đây là Tử công tử, công tử nhà ta muốn một chỗ yên tĩnh, làm phiền mụ mụ..." Nói xong liền nhét tờ ngân phiếu vào tay Tiết tú bà.
"Thì ra là Tử công tử, mời công tử lên lầu!" Tiết mụ mụ tươi cười, thầm nghĩ gặp được Thần tài rồi!
Hai người theo Tiết mụ mụ lên tới lầu ba, tại một nhã gian thì dừng chân: "Đây là phòng nhất ở Di Hồng Viện, mời nhị vị."
Gian phòng được bố trí lịch sự tao nhã, chỉ có thêm một chút tục khí son phấn. Đợi Tử công tử ngồi xuống, Tiết mụ mụ liền lên tiếng: "Không biết Tử công tử muốn vị cô nương nào hầu hạ?"
"Là thế này, ta muốn hỏi thăm mụ mụ về một người, thỉnh mụ mụ cho biết thực hư." Tử công tử nhẹ nhàng lay động ngọc phiến, nhàn nhạt nói, thanh âm thanh thúy lưu loát, có chút không giống nam tử.
Tú bà nghe người tới không phải mua vui, thấy không hài lòng, bày ra dáng vẻ khó xử nói: "Chuyện này..."
"Mụ mụ không cần lo lắng, chuyện này không có người thứ tư biết." Tử công tử cắt ngang, nói xong cho gã sai biệt một ánh mắt, hắn ngầm hiểu, móc trong tay áo ra tấm ngân phiếu đưa cho tú bà: "Mụ mụ, nếu ngươi giải đáp được thắc mắc của công tử nhà ta, chỗ tốt sẽ không thiếu..."
Mặt mày tú bà rạng rỡ hẳn lên: "Tử công tử, xin công tử cứ hỏi, lão thân biết gì sẽ thành thật tất cả."
"Mụ mụ đúng là người sảng khoái! Hảo! Xin hỏi mụ mụ có biết một người tên Lăng Tinh?"
"Ngươi nói đại thiếu gia Lăng gia bảo? Quen, tất nhiên là quen. Lăng công tử là khách quen ở đây, không chỉ ra tay hào phóng mà đối với các cô nương cũng cực kì tốt..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!